Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 105: Nghịch cảnh
Nguồn: Tàng Thư Viện truyện copy từ
- Nhiều pháp bảo sao? Để xem chống được bao nhiêu Ngũ Hành Châu ta?
Nói đoạn Văn Lục lại lôi trong "Mầm Thế Giới" ra năm viên cầu ngũ sắc. Tên cấp tám bịt mặt nhìn thấy vậy thì tinh thần rung lên, vội vàng lủi ra xa. Mỗi một viên cầu đó tuy sức nổ không bằng viên màu đen hắn tung ra, nhưng là số lượng cũng đè chết người a. Vừa mới đau khổ chịu ba quả, nếu không nhờ có kiện áo giáp pháp bảo mặc bên trong đạo bào bên ngoài phát huy công năng phòng thủ thì cái mạng của hắn đã ô hô ai tai rồi.
Giờ thấy Văn Lục lôi ra năm viên… có cho kẹo, hắc y nhân đầu lĩnh kia cũng chẳng dám đùa cái mạng nhỏ.
Văn Lục thấy tên bịt mặt đó nháy mắt đã chạy tít lên không đứng nhìn chằm chằm xuống dưới. Văn Lục đang đứng bên mép hố, năm viên Ngũ Hành Châu xoay lơ lửng xung quanh người, nhìn hắc y nhân đánh giá.
“Pháp bảo phòng vệ của tên này là đồ tiêu hao phẩm rồi. Nếu không hắn dù sợ hãi cũng không đến nỗi mất mặt như vậy”.
Linh thức Văn Lục vẫn không ngừng quan sát chiến trường, cho tới giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì khả nghi. Nhưng nỗi bất an trong lòng Văn Lục vẫn không thể nào xua đi được. Văn Lục còn đang dự tính xem có nên lôi cả đội “chạy” hay không? Dù sao thì đối với điều không chắc chắn, Văn Lục hiếm khi thi hành.
Văn Lục chỉ ngẩn người ra một giây, cái tên bịt mặt kia không ngờ lại lao xuống công kích mang theo vẻ mặt đầy dữ tợn.
- Ồ… không sợ chết sao?
Văn Lục ngạc nhiên, đang muốn ném vài viên Ngũ Hành Châu về phía tên bịt mặt thì bỗng nhiên linh thức vừa động, Văn Lục phát hiện một luồng lực lượng cực kỳ kinh khủng ập tới phía chỗ Na Na và Lung Quang đang đứng:
- Cẩn thận….
Văn Lục bất chấp một chưởng của tên bịt mặt cấp tám tu luyện giả kia vồ tới bả vai, vội vã lách mình bay vút sang ngáng đường luồng lực lượng nọ. Luồng sức mạnh kinh khủng này tốc độ không nhanh nhưng cực kỳ bí ẩn. Nếu linh thức Văn Lục không đủ nhạy bén thì không tài nào phát hiện ra. Trong khi đó mọi người trong tổ đội hai nghe Văn Lục hét lên vẫn chưa ý thức được tình hình... không biết lão đại hò hét cái gì? Bất quá đối với Văn Lục mọi người đều có lòng tin nên đều đề phòng tám hướng.
Tuy nhiên dường như cả đống người ở đây ngoài đang chém giết ra hoàn toàn không phát hiện ra điều dị thường.
Văn Lục cũng bất chấp cơn đau từ vai truyền tới, nhảy đến giơ thanh đại đao chắn trước hai người Na Na và Lung Quang. Cùng lúc đó luồng sức mạnh kia ập tới.
“Uỵch…”
Một thanh âm trầm trọng vang lên, Văn Lục cuồng phún máu bay ngược về phía sau, va đập vào Na Na và Lung Quang. Hai người Na Na và Lung Quang cùng hai ông cháu Lệ Thanh đều đang ngẩn người liền bị Văn Lục Vụ Ẩn vào… cả đám lảo đảo rớt xuống đất, tối tăm mặt mũi.
Văn Lục nằm dưới cái hố liên tục phun máu không dứt, khuôn mặt tái nhợt. Mặc dù đã giơ đại đao chống đỡ nhưng vẫn bị thương ngiêm trọng, xương cốt đứt đoạn, tay chân vô lực cử động, đầu óc choáng váng ong ong. Ở bên cạnh phía sau, đám người Na Na đỡ hơn một chút, dù sao thì lực lượng hủy diệt kia Văn Lục đã đỡ đi phần lớn.
Trên không trung một lão già lọm khọm hiện ra, đôi mắt nheo nheo âm hiểm nhìn xuống dưới. Lão già này mặc một chiếc đạo bào màu xanh nhạt, hai tay cắp sau cái lưng còng đứng lơ lửng trên không trung đánh giá Văn Lục. Thoáng chốc, lão già cất giọng éo éo như thái giám làm mọi người không tự chủ rùng mình:
- Khá lắm… tiểu tử! Trúng một kích toàn lực của lão phu mà chỉ bị trọng thương. Không hổ danh là đội trưởng tổ đội quái vật tu thuật Đại Việt… Hừ… Bất quá hôm nay các ngươi đều tới số rồi…đi chết cả cho ta….
Lời nói chưa xong, thân ảnh lão đã biến mất… khi xuất hiện đã thấy vươn cánh tay khô quắt muốn chụp vào đầu Văn Lục.
Văn Lục mặc dù có kỹ năng phụ trợ tầng bảy thể thuật là “Khôi Phục” bất quá cũng không thể trong một hai giây là chữa lành được. Lúc này Văn Lục vẫn còn đang chấn động lục phủ ngũ tạng, miệng vẫn còn ngập máu, toàn thân không tài nào điều khiển.
Tình hình lúc này của Văn Lục cực kỳ nguy cấp, vừa lãnh một chưởng của tên bịt mặt cấp tám, lại lập tức tiếp thêm một chưởng toàn lực của lão già. Văn Lục thân thể cứng rắn sống sót cho tới giờ cũng đã là kỳ tích rồi. Ước tính tu vi của lão già kia cũng phải đạt tới cấp chín tu luyện giả trung cấp trở lên. Nếu cấp tám viên mãn hoặc cấp chín sơ cấp, đối với thân thể tu luyện qua thể thuật của Văn Lục mà nói, một kích toàn lực cũng khó làm hắn tới mức tê liệt toàn thân, xương cốt gãy nhiều đoạn, nội thương nghiêm trọng như vậy.
Cánh tay khô queo của lão già “lưng còng” sắp chạm vào được chán của Văn Lục thì một thanh trùy thủ vô thanh vô thức đã tiếp cận hông lão già. Lão vội thu tay lại, xoay mình tung ra một luồng lực lượng hùng hậu:
- Hừ… nhép con, biến ra chỗ khác…
Một tiếng “hự” trầm muộn vang lên, Hương hiện ra bóng dáng như diều đứt dây văng tuốt ra xa. Xem chừng cũng bị thương không nhẹ.
Đồng thời với lúc lão già đẩy văng Hương đi thì phi đao của Kiệt Hào cũng ập tới. Hắn dốc toàn lực, phi đao như trận mưa tên dội thẳng xuống đầu lão già. Vân Trọng cũng bất chấp bỏ qua những tên bịt mặt đang rằng co, một rìu chém tới sau lưng của “lão còng”.
Qua nhiều lần sinh tử, sự phối hợp của mọi người không phải chỉ là khoe mẽ. Lúc Văn Lục bị trúng một chưởng cả nhóm đã cấp tốc thu gọn lại, muốn dựa lưng vào nhau chiến đấu. Bất quá sự việc diễn ra quá nhanh, sự việc tụ họp lại trở thành cứu viện Văn Lục.
Tuy nhiên làm mọi người lâm vào tuyệt vọng là