Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 113: Cầm Giới Thú
Nguồn: Tàng Thư Viện
Gần một tháng trôi qua kể từ lúc Văn Lục bắt đầu vào trong Cầm Giới Thú của Lệ Sơn phái. Lúc này Văn Lục đang ôm tiểu Nghê… một người một thú chạy chối chết. Nếu người của tổ đội số mười hai ở chỗ này nhìn thấy vẻ chật vật của Văn Lục nhất định sẽ cười vỡ bụng. Quần áo tả tới, đầu óc bù xù… đâu còn dáng vẻ oai hùng lúc một dậm chân làm lung lay cả Nguyễn Thiên Sơn đâu?
Từ lúc Văn Lục rời khỏi tàng thư các, hắn tới tìm trưởng môn Lệ Sơn phái bày tỏ ý muốn vào trong Cầm Giới Thú, trưởng môn nghĩ hẳn Văn Lục muốn vào đó nâng cao lực chiến đấu cho nên liền đồng ý mở cửa Cầm Giới Thú cho Văn Lục vào. Những người còn lại trong tổ đội số mười hai bận tu luyện nâng cao thực lực cho Việt Thuật Đại Hội sắp tới nên đều không tham gia. Duy chỉ có Lệ Thanh là nhất nhất đòi đi theo Văn Lục. Chỉ là chuyến này Văn Lục đi để kiếm “thức ăn” cho tiểu Nghê, dẫn theo Lệ Thanh đi chỉ tổn vướng chân. Sau một hồi “đe nạt, dọa dẫm” cô bé mới chịu ở lại tu luyện.
Cánh cửa vào trong Cầm Giới Thú ở góc phía tây trên tầng tám mươi mốt. Văn Lục bay tới nơi có hai người đệ tử nhàm chán trông coi. Phía sau họ là một đồ án hình tròn rộng chừng mười hai mét vẽ đầy những nét vẽ huyền ảo.
Văn Lục ôm tiểu Nghê bước tới mỉm cười nói:
- Ta muốn vào trong Cầm Giới Thú.
- Chúng ta cần lệnh bài.
Một người đứng ra hỏi. Văn Lục nghe vậy thì rút trong ngực ra một tấm lệnh bài. Hai đệ tử vừa nhìn thấy đã vội vàng cung kính khởi động mở cánh cửa. Nói đùa đây là lệnh bài của trưởng môn a. Người cầm lệnh bài này có thân phận không tầm thường chút nào. Làm hỏng việc của người ta có khi bị trục xuất khỏi môn phái cũng nên. Hai người không chút chậm chễ bắt đầu vung tay phối hợp khai mở cánh cửa Cầm Giới Thú.
Quang mang lóe lên trên những đồ án hình tròn đó chiếu thẳng lên không trung. Văn Lục nhìn cảnh này cảm khái:
“Đi lại giữa các không gian với nhau quả là việc vất vả. Người đạt cấp mười hai viên mãn mới có thể phá toái hư không mà đi. Người thấp hơn chỉ đành dùng đồ án cấp cao để di chuyển a”.
Tốc độ làm việc của hai đệ tử rất nhanh đã mở ra một cánh cửa huyền ảo giống như cánh cửa Văn Lục nhìn thấy khi mới bắt đầu bước vào Lệ Sơn Giới. Văn Lục mỉm cười gật đầu với hai đệ tử rồi bước vào trong.
Đập vào mắt Văn Lục là một nơi sơn thủy hữu tình. Dưới chân Văn Lục là một đỉnh núi cao chót vót. Đứng từ đây ra xa là những cánh rừng rộng ngút ngàn, suối chảy róc rách uốn lượn chạy sâu bên trong… Phía bên phải là một thảo nguyên xanh như tấm thảm vắt ngang khu rừng rộng lớn.
Trước khi vào đây Văn Lục đã tìm hiểu rõ ràng bố trí của nơi này. Cầm Giới Thú được chia làm ba khu vực chính. Khu vực ngoài cùng, cũng chính là nơi Văn Lục đang đứng. Khu vực này được coi là khu vực an toàn nhất, bởi lẽ khu vực này chỉ có linh thú phổ thông mà thôi.
Khu vực thứ hai ở sâu bên trong hơn so với khu vực một chính là “vương khu”. Ý nghĩa như tên, khu vực này hầu hết chỉ toàn là khu vực cư trú của linh thú vương.
Còn ở trong tận cùng, cũng chính là trung tâm của Cầm Giới Thú tồn tại một vùng đất cực kỳ nguy hiểm gọi là “hoàng khu”. Ở đây có tới hơn chục vị linh thú hoàng, có trách nhiệm cai quản cả Cầm Giới Thú.
Văn Lục cũng chẳng dại tới nỗi vào chêu trọc mấy vị này. Nói giỡn sao? Mặc dù Văn Lục có đọc qua, mấy vị linh thú hoàng này dù thực lực không thể nào kinh khủng như mười hai vị linh thú hoàng đại diện ười hai con giáp bên ngoài nhân gian kia nhưng linh thú hoàng ít nhất đã là cấp chín của tu thuật giả. Còn nữa… đã đạt tới linh thú hoàng là bọn họ cũng đã có suy nghĩ hoàn thiện của con người, có được đại thần thông đặc trưng, và lĩnh vực riêng của mỉnh. Cho nên dù là mười vị tu luyện giả cấp chín cũng chưa hẳn đánh bại được một linh thú hoàng cấp chín…
Mục tiêu của Văn Lục chính là “vương khu”. Đối với tiểu Nghê Văn Lục cũng không rõ ràng lắm. Trong tàng thư các của Lệ Sơn Phái cũng không có sách nào nói về tiểu Nghê. Duy chỉ trong Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư phần linh thú có ghi: “Nghê, là linh vật của Đại Việt, tương truyền cấp bậc thuộc thượng cổ thần thú. Kỹ năng thần thông có nhiều, tuy nhiên đặc trưng nhất chính là”Thôn Phệ Thời Không”… thôn phệ tất cả mọi thứ trên đời. Thôn phệ càng nhiều sức mạnh càng tăng”.
Văn Lục đọc tới đây cũng toát mồ hôi hột. Mọi người tưởng hắn “ôm” một con linh thú cấp thấp bỏ đi, không ngờ lại là một tồn tại khủng bố như vậy. Bất quá Văn Lục cũng biết tu vi của tiểu Nghê còn rất thấp cho nên chỉ miễn cưỡng thi triển được đại thần thông “thôn phệ” mà thôi. Chính vì vậy sau khi tiểu Nghê tỉnh ngủ, hắn quyết định bằng mọi cách tăng nhanh lực lượng cho tiểu Nghê. Mà phương pháp nhanh nhất có lẽ là tung linh thạch của linh thú cho tiểu Nghê ăn như ăn kẹo.
Văn Lục thu lại tầm mắt, ôm tiểu Nghê phóng vút đi về phía trung tâm. Sau một ngày, Văn Lục mới tiến được tới tấm màng ngăn cách hai khu vực. Với tốc độ hiện giờ của Văn Lục mà vẫn phải sau một ngày mới tới được đây… thế mới biết Cầm Giới Thú này rộng lớn kinh khủng cỡ nào. Nghe nói vương khu còn rộng lớn gấp mấy lần khu vực linh thú phổ thông. Linh thức của Văn Lục rộng tới sáu mươi ngàn km cũng chỉ miễn cưỡng bao phủ một