Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 115: Không gian hư vô
Nguồn: Tàng Thư Viện
Văn Lục đứng im không nhúc nhích trong “lĩnh vực” hồi lâu, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển tính toán các tình huống. Hiện tại trưởng môn Lệ Sơn phái thi triển xong lĩnh vực giam cầm Văn Lục cũng không thấy xuất hiện cho nên Văn Lục cho tới giờ vẫn còn đang phân vân không biết mình bị linh thú hoàng “tóm” hay bị một linh thú vương khủng bố có kỹ năng “giam cầm” kỳ lạ. Rút cuộc quay đi quay lại Văn Lục vẫn coi trưởng môn là “linh thú”. Nếu để trưởng môn Lý Vân mà biết điều này e rằng sẽ nện cho hắn một trận đòn nhừ tử.
Cũng không thể trách Văn Lục có suy nghĩ này được, vì thực tế hắn chưa bao giờ giao thủ với tu thuật giả trên cấp chín cả. Cho nên hắn vẫn cứ nghĩ mình có khả năng đấu lại tu luyện giả cấp chín. Bất quá chỉ là đối phó với tu luyện giả cấp chín khác hắn còn có cơ hội chứ nếu đấu với tu thuật giả cấp chín thì e rằng “bại sự có thừa”.
Một lúc sau Văn Lục chợt mỉm cười nói:
- Trưởng môn! Ta biết là ngài tới… ngài mau ra đi!
Trưởng môn Lý Vân đang dùng thuật ẩn thân ở cách không xa Văn Lục nghe thấy hắn nói vậy cũng kìm không được giật mình. “Không lẽ tên này có khả năng nhìn xuyên ẩn thuật của mình? Không thể nào….”
Đối với thuật ẩn thân của mình, trưởng môn hoàn toàn tin tưởng. Kể cả tu luyện giả hơn lão hai cấp nếu không cực kỳ chú ý cũng khó lòng phát hiện ra bởi vì thuật pháp lão tu luyện chính là thủy thuật… một trong những loại thuật pháp ẩn giấu cao thâm, màu sắc đại diện cho thủy chính là màu đen, đó là tính chất của cảm giác “nhìn không thấu”. Nhưng là lão vẫn bị Văn Lục phát hiện. Trưởng môn mỉm cười chợt xuất hiện trước mặt Văn Lục tò mò hỏi:
- Anh bạn trẻ! Ta thực sự có chút đánh giá thấp cháu rồi! Nói cho ta biết làm sao cháu phát hiện ra ta?
Đồng thời lúc trưởng môn Lý Vân xuất hiện, lĩnh vực bao chùm lên Văn Lục cũng tự động biến mất. Văn Lục giơ chân duỗi tay, cảm giác còn điều khiển được bản thân thật là thoải mái hơn nhiều so với đứng chết chân như bị điểm huyệt tại chỗ. Sau khi cúi chào trưởng môn, Văn Lục nghe trưởng môn Lý Vân nói vậy thì mỉm cười nói:
nguồn
- Chính là đoán mò…
- Hả?
Câu trả lời này hoàn toàn ngoài dự liệu của trưởng môn. Lão không ngờ bao nhiêu năm nay đi lại trong giới tu thuật giả mà lại bị Văn Lục “hù” phải xuất đầu lộ diện… quả là mất mặt. Trưởng môn thoáng chút đỏ mặt cười gượng. Văn Lục nói tiếp:
- Cái tên to xác mình thú đầu chim kia đã tố cáo ngài. Nếu cháu đoán không nhầm thì con linh thú đó chính là ngài thả ra. Bởi lẽ nếu ở khu vực này có xuất hiện loài linh thú đó thì đệ tử của môn phái vào trong này khảo nghiệm thì mười người vào thì cũng phải có chín đệ tử phải bỏ xác lại nơi đây. Dù sao thì dưới sự vây công của nhiều linh thú vương như vậy không phải cháu tự đề ình nhưng không hẳn ai cũng có thể chạy thoát trừ khi thông thạo về mặt không gian. Chứ tốc độ nhanh cũng chẳng thấm vào đâu với hàng loạt kỹ năng giàm tốc, cấm không,… kia của đám linh thú…
- Vậy sao?
Trưởng môn bị Văn Lục phát hiện ra ý đồ “chơi xỏ” của mình liền xấu hổ chỉ đành giả bộ vuốt râu cười cười. Văn Lục vẫn thao thao bất tuyệt:
- Nhưng là trong này vẫn có nhiều vấn đề sơ hở, ví dụ như con Thú Cầm Lai có thể thực sự nó sinh tồn ở đây. Đệ tử của môn phái vào khảo nghiệm có lẽ các trưởng bối đã chỉ bảo cách để khắc chế tên này nên có lẽ nó cũng là một trong các vấn đề khảo nghiệm không nguy hiểm như tưởng tượng. Hơn nữa rất có thể lực lượng giam cầm vừa nãy là lĩnh vực của một linh thú hoàng cho nên việc đoán ra trưởng môn thực sự là do cháu làm liều đoán bừa mà thôi. Ít nhất cũng có thể mượn danh là người thân tín của trưởng môn để hù dọa mấy con linh thú trong này…
Đến lúc này thì trưởng môn phải phục xát đất lối suy luận của Văn Lục. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà hắn đã nghĩ ra được nhiều tình huống còn hơn so với mình bố trí. Thật không biết nói gì cho phải. Người ta nói, kẻ tu luyện hồn thuật từ trước tới giờ luôn luôn sắc sảo trong các vấn đề suy luận quả nhiên không sai.
- Giỏi! Khá lắm tiểu tử…
Một cụ già thình lình xuất hiện bên cạnh trưởng môn quát lên một câu làm Văn Lục giật mình choáng váng. Như thế nào mà “cao thủ” giờ không đáng giá vậy. Trong vòng hai tháng qua hắn gặp tới gần chục người chứ không ít gì. Giờ lại xuất hiện một cụ già mà lão tới lúc nào Văn Lục cũng chẳng mảy may phát hiện. Văn Lục nhìn cụ già có bộ râu dài, trắng như cước liền hâm mộ nói:
- Chậc! Bộ râu của cụ quả là tuyệt! Khó kiếm đâu ra bộ thứ hai…
- Ngươi có con mắt tinh đời đấy… haha… ta bắt đầu thích tiểu tử này rồi.
Cụ già biết Văn Lục “nịnh hót” bất quá vẫn vui vẻ chấp nhận. Bộ râu là vật cụ đắc ý nhất, khen trúng “mục tiêu”, cụ không khoái mới là lạ. Cụ già bá vai bá chân với Văn Lục như hai anh bạn già lâu năm mới gặp làm khuôn mặt trưởng môn lúc xanh lúc đỏ thực buồn cười. Mãi hồi lâu mới thốt được ra một câu:
- Ha… Văn Lục, chúng ta làm một vụ giao dịch! Thế nào?
- Giao dịch gì ạ?
Văn Lục tò mò hỏi. Trưởng môn xoa xoa cằm nhìn Văn Lục nói:
- Cháu vào đây mục đích là để kiếm linh hạch chứ không phải tu luyện cho nên ta đề nghị cháu báo ra một con số. Linh hạch ta cũng có nhiều ta cũng có thể cung cấp cho cháu. Hê… cháu biết đấy, chăm sóc mấy con linh thú vương không đơn giản như cháu nghĩ…
Trưởng môn có chút xấu hổ khi đề cập tới vấn đề này. Dù sao thì lệnh bài là do lão cấp, nhưng là lão không ngờ Văn Lục có thể đồ sát linh thú nhanh như vậy. Văn Lục nghe trưởng môn nói lại càng xấu hổ hơn. Hắn biết là dựa hơi sư phụ nên mọi người trưởng bối dưới nhân gian mới nể mặt hắn. Chuyến này vừa vào nhà người ta lấy đồ lại còn tính vơ vét… thực là chẳng khác cướp bóc là bao nhiêu. Cho nên vội vàng nói:
- Trưởng môn! Thực ra là cháu có chút tham lam… nhưng số linh hạch cháu có cũng đủ dùng rồi cho nên việc săn giết linh thú cháu nghĩ cũng nên dừng lại. Trưởng môn không cần phải giao dịch gì đâu ạ!
Cụ già đứng bên lại cười ha hả nói:
- Không tồi! Biết dừng đúng lúc… Bất quá tuổi trẻ là phải năng động, là phải vơ vét… haha.. hắn cho ngươi cứ lấy cho hắn biết mặt…
Trưởng môn ‘căm thù’ nhìn cụ già