Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 122+123: Công tử bột
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Lão già! Rõ ràng một nhánh lông đuôi của phượng hoàng ta đã chạm đất trước, rồi chân của khổng tước nhà ngươi mới chạm sau. Ngươi lại lấy trắng thay đen làm sao được?
- Hử? Ai công nhận là cái đuôi của phượng hoàng kia trạm xuống trước? Có ngươi già cả rồi mắt hòa nhìn lú lẫn thì có.
- Ngươi… hừ… ra kia chúng ta đại chiến mấy trăm hiệp, không phân thắng bại không về!
- Khỏi đi đâu xa, ở đây luôn đi... Ai sợ ai chứ?
Mọi người nghe vậy thì choáng váng vội vã lủi ra xa. Nói đùa sao? Hai lão già mang danh thái thượng trưởng lão này ít nhất phải đạt tới cấp mười cấp mười một, mười hai, lực phá hoạt không phải là cái đỉnh núi có bảy ngàn mét này chống đỡ nổi nói gì tới người xung quanh.
Trong khi mọi người ào ào chạy vội ra xa thì tình huống trước mắt làm ọi người đang cắm đầu cắm cổ chạy quay lại nhìn thấy nhịn không được choáng váng lần nữa:
- Oẳn tù tì ra cái gì… ra cái này!
- Oẳn tù tì…
Hai lão già như hai đứa con nít đang khoa chân múa tay loạn xì ngầu cả lên chơi oẳn tù tì làm ọi người nhìn muốn rớt tròng mắt. Văn Lục cũng nhịn không được cười phá lên:
- Hay… thật là thú vị… haha…
Kiệt Hào đứng bên cũng vuốt mặt cười khổ. Tính cách của sư phụ không phải là hắn gặp ngày một ngày hai nên biết rõ ràng… ham chơi còn hơn trẻ em nhỏ tuổi.
nguồn
- Ha ha… ta là kéo… ta cắt tan giấy của ngươi! Chịu thua đi…
- Không phục! Lão già… chơi lại…
Dưới con mắt tròn vo của cả chục vạn tu thuật giả, hai cụ già vừa đi vừa cãi nhau mặt đỏ tía tai cho tới khi tới dinh trận mới thôi. Tiếng cô bé xinh đẹp bên cạnh lại vang lên:
- Cha… hai người đó là ai thế?
Người tra ngưỡng mộ nhìn hai lão già, ánh mắt tràn ngập sùng kính nói:
- Đừng nhìn bọn họ như thế mà khinh thường. Hai người bọn họ đều là thái thượng trưởng lão của hai đại môn phái lớn là Lệ Sơn phái và Đại Đôn Cát Tiên môn. Thực lực của họ cực kỳ mạnh mẽ hơn nhiều so với ông nội của con đấy…
- Thật vậy?
Vừa lúc đó bốn chùm hào quang khổng lồ lóe lên ở phương xa, chớp mắt đã tiếp cận phạm vi của Việt Thuật Đại Hội. Nhìn kỹ mới nhận ra không ngờ là bốn đại môn phái phía bắc Đại Việt. Xem ra trên đường trùng hợp gặp nhau nên cùng tới đại hội. Bốn môn phái, người thì cưỡi linh thú, người thì cưỡi pháp bảo, tốc độ cực kỳ nhanh chóng hạ xuống trước cửa dinh trận của các môn phái. Tinh anh ngời ngời của bốn đại môn phái cũng lần lượt đi xuống trong con mắt của mọi người. Tiếng bàn tán lại vang lên:
- Có nhiều gương mặt mới, mà cũng có nhiều gương mặt cũ từ ba bốn kỳ đại hội trước a.
- Ngươi nói đúng… mở rộng phạm vi tuổi ra khiến cho nhiều tinh anh đã quá tuổi giới hạn lại có cơ hội trổ tài. Những môn phái đầu tư vào tinh anh trẻ tuổi dưới ba mươi từ kỳ đại hội trước tới giờ xem chừng thất bại quá…
- Cũng không chắc, những người cũ của họ đã có kinh nghiệm từ các đại hội trước ắt hẳn kinh khủng hơn nhiều so với những tân binh. Chúng ta cứ mở to mắt mà học hỏi là được rồi.
- Ha ha… ngươi nói phải.
Văn Lục và nhóm người tổ đội số mười hai đều là “tân binh” lần đầu tới Việt Thuật Đại Hội cho nên vẫn ngơ ngác đứng một chỗ nghe ngóng tin tức. Ở đây hầu hết những tin hữu dụng đều nghe được từ vô số người đang tụm năm tụm ba bàn tán. Đúng lúc này một giọng nói tràn đầy kiêu ngạo phía sau vang lên:
- Ai yêu… đây không phải là Na Na sao? Không phải đang làm nhiệm vụ Hồn Ngọc ư. Như thế nào mà cũng chạy tới đây đi chơi?
Mọi người quay lại thì thấy phía sau là một nhóm năm mươi ba người, ba mươi nam và hai mươi ba nữ. Nhóm nữ kỳ quái lại chia làm hai tốp, một tốp đứng phía sau cùng, còn một tốp lại vượt lên dẫn đầu cả nhóm. Điều làm người trong tổ đội số mười hai kinh ngạc là nhóm người trước mắt, người có tu vi thấp nhất chính là cấp sáu sơ cấp tu thuật giả. Mà người có tu vi cao nhất không ngờ có tới mười lăm người, năm nữ, mười nam… tu vi lên tới tận cấp bảy tu thuật giả. Trong đó có ba người là cấp bảy đỉnh phong, hai nam một nữ. Thế mới biết danh môn thế gia trên Văn Lang Thiên tùy tiện túm ra một nhóm người đều là khủng bố so với dưới nhân gian. Văn Lục đang nhíu mày thì bên cạnh Na Na đã hưng phấn chạy tới phía nữ tử đứng phía sau kêu lên:
- Chị Thanh Thanh! Như thế nào mà cũng xuống đây?
Người con gái có cái tên Thanh Thanh mặc một bộ đồ màu xanh nước biển, thân hình nở nang, mái tóc búi cao để lộ ra chiếc cổ trắng ngần cao ba ngấn. Người nọ giơ tay xoa đầu Na Na mỉm cười:
- Ta cũng xuống tham gia Việt Thuật Đại Hội. Không lẽ chỉ có tu thuật giả dưới nhân gian mới có quyền tham gia thôi à?
- Hì… đương nhiên là được.
- Ra mắt Na Na cô nương… tại hạ là Kiều Phong người của Đại Vân Tông. Lần đầu gặp mặt quả thật cô nương còn xinh đẹp hơn nhiều so với lời đồn trên Văn Lang Thiên.
Hai người Na Na còn đang hàn huyên thì một vị nam tử trẻ tuổi phong độ nho nhã liền đứng ra tự giới thiệu bản thân. Trình độ mặt dày tren ngang như vậy quả là số một. Những “vị công tử” khác lập tức nhíu mày: “Không ngờ tên này nhanh chân như vậy?”
Nghĩ vậy, nhưng cũng lập tức đứng ra giới thiệu bản thân. Dù sao Na Na vừa xinh đẹp lại có cái “ô” cực to là Hải Thượng Lãn Ông che trên đầu. Người muốn “ẵm” nàng nhiều khó đếm hết. Cũng vì nhiều phiền toái cho nên nàng mới chạy xuống nhân gian tham gia khảo nghiệm Hồn Ngọc. Không nghĩ là nàng dù chạy tới đâu thì phiền toái lúc nào cũng đeo bám.
Một người trong tốp nữ tử đứng phía đầu tiên liền đi tới nói:
- Na Na… như thế nào thấy chị lại không chào?
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt. Văn Lục nhận ra “bà chị” này cũng là thuộc một trong hai nữ tử có tu vi cấp bảy đỉnh phong. Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, hai gò má nhô cao với thân hình mặc chiếc áo ngắn lộ ra cái “rún” và vòng eo nhỏ đẹp khiến đàn ông nhìn tới liền “bốc hỏa” Chỉ là không ngờ nghe giọng nói có mùi vị của sự ghen ghét đố kỵ. “Chẳng lẽ Na Na cướp mất người yêu của ả?”.
- Chị…
Na Na vẻ mặt không tình nguyện lí nhí chào một câu. “Bà chị” liền cười đắc ý. Văn Lục lúc này cũng nhận ra “sự phân bố” của đám nam giới đến từ Văn Lang Thiên này. Cả mười sáu người nam giới không nghĩ ra lại chia làm ba tốp. Một tốp theo sát nhóm nữ tử Thanh