Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 138: Bóng Ảnh
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ở phía xa, sáu người đang cấp tốc bay tới bỗng nhiên đều dừng lại. Kiệt Hào kinh hoảng nói: nguồn
- Di! Như thế nào lại mất dấu?
Na Na bên cạnh cũng tái nhợt khuôn mặt thì thào:
- Ta cũng không cảm giác được khí tức của lão đại. Không lẽ lão đại đã…
Nói đoạn ôm mặt khóc toáng lên, Lệ Thanh đứng bên cũng luống cuống hết nhìn người này người nọ, lại nhìn về phía đông, mắt rưng rưng. Hương cau mày một hồi nói:
- Không thể nào. Nếu lão đại có mệnh hệ gì thì hồn ngọc đã thông báo.
Mọi người nghe vậy mới yên lòng một chút. Tất cả đều tản ra tìm kiếm. Hồi lâu, cả nhóm tụ tập lại đều lắc đầu. Lúc này mọi người đều muốn nghe ý kiến của cô nàng sát thủ. Bởi vì lúc trước Văn Lục có dặn dò rằng nếu hắn không có mặt thì mọi việc đều nên nghe theo Hương chỉ đạo. Hương trầm tư một hồi rồi mới nói:
- Thực sự là khảo nghiệm của Ức Trai tiền bối, chúng ta muốn xen vào cũng không được. Có lẽ tiền bối cũng phải đảm bảo an toàn cho lão đại. Như vậy đi… chúng ta quay lại tham dự Việt Thuật Đại Hội chờ lão đại trở về. Dù sao đi chăng nữa thì ngày hôm nay Kiệt Hào cũng phải thi cầm âm rồi…
Mọi người nghe vậy đều ngần ngừ… cuối cùng cũng đành phải đồng ý trở về. Chỉ riêng cô bé Lệ Thanh là nhất quyết phải tới ven biển đợi Văn Lục cho bằng được. Mọi người khuyên nhủ hết lời vẫn không hiệu quả, bất đắc dĩ cũng phải để cô bé đi một mình. Trước khi đi Hương còn đưa cho nàng mấy cây Phi Tiễn Truyền Thư rồi dặn đi dặn lại rằng, có chuyện gì xảy ra thì lập tức phóng tên báo tin ọi người biết.
Sau khi chờ mọi người trở về tam cấp đồ án hết, Lệ Thanh mới men theo khí tức mà Văn Lục lưu lại và tìm tới bầu trời phía trên tảng đá lúc Văn Lục và hai người kia mất tích. Cô bé Lệ Thanh tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng cảm nhận rõ ràng hòn đá lớn phía dưới có liên quan. Chính vì vậy nàng ngồi lên đó… đợi…
……………..
Ba tháng trôi qua, mọi người dân quanh vùng lại rộ lên lời đồn rằng: “Hàng đêm lúc trời trở gió, mọi người liền thấy một cô ma mặc bộ đồ trắng đi lại khắp vùng. Thỉnh thoảng còn ngồi khóc một mình, tiếng khóc ai oán khiến cho dân chúng quanh vùng cứ tối đến là không dám ra khỏi nhà. Hơn nữa đền thánh mẫu dạo gần đây hương hỏa cực kỳ thịnh vượng làm cho những lời đồn lại càng thêm lan rộng.
Trên một tảng đá lớn, một cô bé với đôi mắt u buồn nhìn ra biển thở dài. Điều kỳ lạ là có rất nhiều du khách đi qua cũng không có ai nhìn thấy nàng ta ngồi đó. Mọi người đều hưng phấn nhảy nhót lên tảng đá để chụp ảnh làm kỷ niệm mà hoàn toàn không biết rằng ở mép tảng đá có một cô bé đang ngồi lẩm bẩm:
- Như thế nào mà ba tháng rồi, đại ca vẫn không trở về?
Nói đoạn lại nhìn xuống tảng đá dưới chân, thần tình buồn bã. Người này không phải ai khác chính là cô bé Lệ Thanh. Cả ba tháng qua nàng vẫn không di chuyển đi đâu quá xa tảng đá cả. Cả ngày lẫn đêm vẫn thẫn thờ ngồi đó một mình. Đám người Kiệt Hào cũng thường xuyên tới rồi cũng ngồi cả ở đó như Lệ Thanh vậy. Đã có lần cái tên “thô lỗ” Vân Trọng tính đập vỡ tảng đá ra xem có gì bên dưới không. Kết quả là cả đám hì hục từ sáng tới tối cũng không mảy may làm mẻ một góc của tảng đá.
Lệ Thanh ngồi thẫn thờ, trong đầu đang loạn thành một tràng. Có thể nói Văn Lục là người thân duy nhất của cô bé trên đời này. Nếu mà hắn có vấn đề gì chắc cô bé khó qua nổi. Nghĩ tới đó cô bé lại rưng rưng ngấn lệ…
…………
Trong một khu vực tối đen như mực, xòe bàn tay thậm chí không nhìn thấy nổi năm ngón tay mình, Văn Lục đang nằm im trên mặt đất. Trong tiềm thức hắn như trải qua bao giấc mộng. Ở trong giấc mộng đó hắn gặp những nụ cười của cha, mẹ, anh em họ hàng… hắn cũng được trở về với tuổi thơ hồn nhiên ở vùng quê an bình, trở về với những chiều hạ nóng bức vượt rào bứt quả, với những chiều thu gió thổi, buông cần trúc, với những chiều đông lạnh giá bên than hồng, và với mùa xuân trăm hoa đua nở, én lượn thời không… Bỗng chốc hắn như hiểu thêm về cội nguồn của cuộc sống, cội nguồn của hạnh phúc…
Như trải qua giấc mộng dài, linh hồn hắn lại thêm một lần gột rửa, không ngờ trong vô thức hắn lại tiến thêm một tầng, hồn thuật đột phá lên tầng tám đại viên mãn…
“Khụ… khụ…”
Văn Lục bỗng chốc bừng tỉnh ngồi dậy. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh thì lâm vào ngạc nhiên. Khẽ vươn mình đứng dậy, vặn vẹo lưng một hồi cảm giác thật không tệ. Văn Lục gãi gãi đầu nhớ lại xem mình đang ở đâu. Sau một hồi hắn mới giật mình rút thanh đại đao cẩn thận dò xét xung quanh. Sau khi tỏa ra linh thức thì khuôn mặt Văn Lục lộ ra biểu tình cổ quái. Tiếp đó hắn mừng như điên phát hiện ra không những hồn thuật hắn tăng lên viên mãn cấp tám mà ngay cả thể thuật cũng tăng lên trung cấp cấp tám.
Sau một hồi mừng quýnh, hắn mới cẩn thận nhớ lại chi tiết. Văn Lục nhớ mang máng là gươm cuối cùng của tên sát thủ kia chém lên người. Mặc dù có thanh đại đao cứng rắn chống đỡ phần lớn nhưng lục phủ ngũ tạng đểu bị đảo lệch, kinh mạch đều bị rạn vỡ lỗ chỗ khắp nơi, lập tức lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Nhưng trong họa có phúc, không ngờ kỹ năng phụ trợ của thể thuật là “Hồi Phục” lại tự động vận chuyển tu bổ dần dần những kinh mạch kia, thậm chí nhờ những ‘vết thương’ dạn vỡ đó mà khi lành lại,