Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 140: “Cái Bang” Tỉnh Giấc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bạch Y công chúa lắc lắc đầu:
- Không đoán ra… Ngươi cái đồ đáng ghét, cứ thần thần bí bí hoài. Không nói là ta oánh ngươi một trận đó nha.
Nói xong, nàng giơ hai nắm tay nhỏ nhắn lên đe dọa. Văn Lục thấy vậy bật cười:
- Haha… nàng thật là một công chúa thú vị. Ừm, để báo đáp lại ơn cứu mạng của nàng, ta sẽ tặng nàng một kinh hỉ… nàng thấy thế nào?
- Ngươi nói đó nha! Tết này chỉ có mấy người chúng ta ở đây mà thôi. Nhất định ngươi phải cho ta kinh hỉ đấy…
Bạch Y công chúa đang hào hứng, chợt thấy ánh mắt của Văn Lục quét tới quét lui trên thân mình thì co rúm người lại nói:
- Ngươi… đồ háo sắc, không cho ngươi đánh chủ ý lên người ta. Nếu không… nếu không ta đánh ngươi thật đó…
Văn Lục nghe vậy khóc dở cười dở, nhún vai nói:
- Con gái xinh đẹp là để con trai ngắm chứ để làm gì?… Mà rút cuộc nàng là linh thể, ta làm gì được nàng đây?
Bạch Y công chúa nghe vậy cũng yên tâm, thôi không đề phòng, chỉ buông một câu:
- Coi như ngươi nói đúng.
- Quá đúng ấy chứ. Giờ để ta giải quyết cái tên đáng ghét kia sau đó ta đưa nàng đi đón tết cổ truyền của Đại Việt. Nàng chịu không?
Bạch Y công chúa hưng phấn vỗ vỗ hai bàn tay ngọc reo lên:
- Đi đi… ta đi giúp ngươi. Một mình ngươi không đánh được kẻ tà ác đó đâu.
- Vì cái gì nàng cho hắn là tà ác. Ta cũng có thể là người ác lắm đấy?
- Ta không thích khí tức hắn tỏa ra. Nhất định hắn là người ác rồi….
Văn Lục nghe nàng giải thích liền bó tay toàn tập không nói được gì. Hắn bước lại chỗ cô bé cái bang đang đi vòng vòng. Xem điệu bộ nàng tiều tụy, có lẽ mấy tháng nay phải đi, phải chiến đấu trong ảo cảnh nên nàng mệt mỏi quá độ đây mà.
Tu thuật giả tới cấp bảy của nàng thì hoàn toàn không cần ăn uống rồi. Chỉ cần hấp thu linh khí của trời đất để bổ sung linh khí cho "Mầm Thế Giới" là đủ. Trừ khi lực lượng của "Mầm Thế Giới" hết thì tu thuật giả mới bị suy yếu. Có lẽ trong ba tháng vừa rồi nàng gặp quá nhiều cảnh tượng hãi hùng trong ảo cảnh, hơn nữa nơi này lại không có linh khí bổ sung, chắc lực lượng trong "Mầm Thế Giới" của nàng đã gần cạn kiệt mới làm nàng ra nông nỗi này.
Sở dĩ phong ấn này chủ yếu là phong ấn long mạch cho nên ảo cảnh chỉ ảnh hưởng người có linh hồn cấp tám trở xuống mà thôi. Chính vì thế Văn Lục mới không bị ảnh hưởng của ảo cảnh trong phong ấn này. Việc này đối với Văn Lục mà nói chỉ suy nghĩ sơ qua là đoán được tình hình, nhưng đối với người thiếu hụt kiến thức cơ bản về tu thuật giả như Bạch Y công chúa thì nàng đúng là không thể đoán ra được.
Cô bé cái bang kia linh hồn mới đạt tới cấp bảy đỉnh phong bằng mầm thế giới của nàng thì đương nhiên là nàng bị ảnh hưởng rồi. Còn cái tên sát thủ già lão kia thì càng không phải nói, quanh năm suốt tháng chỉ giết với giết thì tâm ma không quấy nhiễu đã là vạn hạnh cho hắn rồi, đương nhiên cho dù linh hồn hắn là cấp tám thì cũng ít nhiều bị ảnh hưởng chứ đừng nói đến việc linh hồn hắn cũng chẳng hơn cô bé cái bang kia là bao nhiêu.
Văn Lục nhìn cô bé cái bang dù đã suy yếu cực độ vẫn kiên cường cắn răng đi tiếp thì cũng phải bội phục nghị lực của nàng. Văn Lục nhớ tới việc nàng muốn xin đan dược cho ai đó, có lẽ đây mới là động lực khiến nàng kiên cường. Lúc trước khi chạy chốn, Văn Lục cũng nhất quyết muốn mang theo nàng là bởi vì hắn sợ trên đám người sát thủ mà hắn mang về có vật gì đó có thể làm cho tổ chức của bọn chúng tìm tới. Lúc đó cô bé cái bang này còn đang trong kết giới thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp cả. Bởi vậy Văn Lục mới bằng mọi giá đem nàng đi theo. Kết quả… giờ nàng còn kém hơn cả một tên cái bang ốm đói chục ngày.
Văn Lục tới gần nàng, vươn hai đầu ngón tay điểm chỉ lên trán. Một luồng linh thức tràn sang tạo thành một lớp màng bảo vệ linh thức của nàng khỏi bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh.
Cô bé cái bang trong tiềm thức đang phải chống lại một con quái vật khổng lồ. Trong ba tháng mặc dù bị suy yếu tiều tụy, nhưng cô bé cái bang này đạt được cực kỳ nhiều thứ. Trọng yếu nhất chính là… kinh nghiệm chiến đấu. Đáng lẽ ra ảo cảnh là để dùng làm hao mòn dần dần lực lượng và tâm trí người lọt vào đây. Tuy nhiên cái tên “Cao Biền” khi xưa phong ấn cũng không thể ngờ được, có người lại nhờ ảo cảnh mà hắn tạo cùng phong ấn lại thu lợi ích không nhỏ.
Trong ba tháng, cô bé cái bang đã trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử, mặc dù thân thể nàng vẫn di chuyển đều đều, nhưng trong tâm trí nàng không lúc nào dừng chiến đấu. Bởi vậy kinh nghiệm thực chiến của nàng tăng lên với tốc độ khủng bố, nhất là nàng lại là người có khả năng lĩnh ngộ cực kỳ cao tới nỗi Văn Lục cũng phải luôn miệng khen lúc nàng học bay. Bởi vậy, đây gọi là tra tấn, đày ải thì cũng có thể gọi là một cuộc huấn luyện tàn khốc cho cô bé cái bang trở nên mạnh mẽ đi. Văn Lục linh hồn cao cấp hơn cô bé cái bang cho nên khi tạo màng phong ấn, hắn cũng tìm hiểu ra được thông tin này trong não hải đang suy yếu của nàng. Điều này khiến hắn cực kỳ sửng sốt, nhưng trong lòng thầm vui vẻ, miệng không ngớt lẩm bẩm:
- Nhân họa đắc phúc nha. Cái này cũng nên gọi là may mắn vậy. Chỉ là… khổ cho nàng…hắc hắc…
Cô bé cái bang lúc này nhờ tấm màng bảo vệ của Văn Lục bố trí xung quanh não hải thì cũng thoát ra khỏi ảo cảnh. Đập vào ngay mắt nàng là một khuôn mặt đang mỉm cười hòa ái nhìn nàng khiến nàng vội vàng rúc đầu vào trong ngực ấp áp của người đó rồi thì thảo một hồi:
- Ngươi nhất định là ảo cảnh, ta phải thoát ra, ta phải thoát…
Nói xong thì lăn ra ngủ ngon lành khiến Văn Lục thật không biết nên làm thế nào. Nhìn sang bên cạnh thấy công chúa đang hâm mộ nhìn tới nhìn lui trên hai người, Văn Lục bất đắc dĩ đặt tay lên người cô bé cái bang rồi truyền sang cho nàng thủy lực lượng tinh thuần.
Không lâu sau, cô bé cái bang nhờ hấp thu nhiều thủy lực lượng liền hồi phục. Vừa tỉnh giậy câu đầu tiên nàng thốt lên làm Văn Lục mém té ngửa:
- Ngươi… cái đồ xấu xa này. Ai cho ngươi làm nhục thân xác ta. Ô ô… cái tên háo sắc, cái tên dâm tặc. Ta tin tưởng ngươi