Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 157: Nội Gian
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bên ngoài võ đài số hai, Na Na và Lệ Thanh thấy Kiệt Hào trổ tài thì cuồng nhiệt hò hét cổ vũ khiến cho Kiệt Hào bên trong cũng không khỏi vênh cái mặt lên, hất mái tóc sang một bên. Nhìn dáng người cao gầy của hắn, lại thêm điệu bộ ‘đỏm dáng” ấy khán giả lập tức cười rộ lên.
Mà ngay cả nàng công chúa thùy mị Bạch Y thấy hai người Na Na và Lệ Thanh hưng phấn vậy thì cũng kích động hò hét đỏ bừng cả hai mặt. Tu vi của nàng là cấp mười sơ cấp mà thực tế nàng vận dụng lực lượng chưa được chuẩn xác cho lắm, bởi vậy uy áp từ trên người nàng mỗi khi nàng không khống chế được liền tỏa hết ra bên ngoài. Nơi Văn Lục đứng thì không sao, chỉ khổ cho đám đệ tử Lệ Sơn phái đứng phía sau khổ không hết lời đành lùi xa ra rồi mới dám tiếp tục quan khán trận đấu.
Nếu so về mặt tu vi thì Bạch Y công chúa so với Hương sát thủ thì hơn rất nhiều. Nhưng nếu để hai người chiến đấu, Văn Lục dám cá là nàng công chúa thiện lương chắc chắn thua thiệt, xem chừng phải có một buổi tập huấn thực chiến cho nàng rồi.
Trên võ đài, Vô Thiên nhìn bộ dạng của Kiệt Hào thì càng sôi máu. “Vì cớ gì một cước của mình tiêu sái anh tuấn vậy thì không thấy ai cổ vũ. Còn hắn chỉ mới tung ra một đòn… đẹp thì có đẹp nhưng đối với phong thuật mà nói chỉ là vô dụng. Ấy vậy mà đám người kia lại còn cười to đắc ý nữa chứ… phì… ta khinh. Để xem ai cười sau cùng?”
Nghĩ vậy Vô Thiên tiếp tục tấn công. Lần này hắn không “dại” mà nhảy vào tung quyền cước với cái tên “kim loại” đáng ghét kia nữa, mà đứng từ xa, hai tay bắt quyết. Chưa qua một nhịp hô hấp, toàn bộ kết giới cuồng phong nổi loạn. Lúc này bộ dáng “vênh váo” của Kiệt Hào cũng phải thu liễm. Vô Thiên đắc ý cười lớn:
- Nhóc con! Đây chính là cái được gọi là “lĩnh vực” của cái đám tu chân đó. Từ giờ phút này, trong kết giới, ta chính là chủ nhân… haha…
Trong kết giới, lực lượng không thể tuôn ra ngoài bởi vậy cả khoảng không cho việc thi đấu gần như là một không gian độc lập, trừ khi cả hai đối thủ đều muôn triệt tiêu lực lượng của nhau, nếu không lực lượng thả ra sẽ vẫn tồn tại ở trong kết giới này.
Việc kết giới tạo thành không gian độc lập này thì không chỉ có những đệ tử tinh anh sáng suốt mà ngay cả tu thuật giả bình thường cũng thấu hiểu. Tuy nhiên hiểu được là một chuyện, còn việc “lợi dụng” nó là một chuyện khác. Cũng giống như trận đấu trước của Lung Quang, hiện tại Vô Thiên cũng áp dụng điều đặc biệt của kết giới này mà thả lực lượng ra tràn ngập cả kết giới.
Nếu để hắn thi triển thuật pháp này bên ngoài không gian bình thường, e rằng có tới mười trên Vô Thiên cũng không đủ lực lượng để kéo dài cái gọi là “lĩnh vực” của hắn quá một giờ, bởi lẽ ở ngoài không gian rộng lớn, sự tiêu hao lực lượng là cực kỳ khủng bố. Cũng giống như việc đốt khói ngoài trời và đốt khói trong phòng vậy, cùng một lượng khói nhưng nếu để trong phòng thì đủ hun chết mọi sinh vật sống trong phòng. Nhưng nếu thả nó ra ngoài trời thì… chẳng thấm vào đâu cả.
“Lĩnh vực” chính là một dạng thấu hiểu quy tắc thiên đạo của tu chân giả. Khi mà lĩnh ngộ tới một tầng nào đó, tu chân giả có thể vận dụng các lực lượng của thiên nhiên trong không gian đó để biến một vùng thành một khu vực riêng biệt mà trong đó, tu chân giả chính là thần, muốn làm gì đối thủ cũng được.
Nghe thì cái gọi là lĩnh vực này cực kỳ khủng bố, tuy nhiên không hẳn là vậy. Có đôi khi tu chân giả chỉ là lĩnh ngộ một loại lực lượng, ví dụ như thủy nguyên tố. Sau khi lĩnh ngộ quy tắc của các thủy nguyên tố này thì hắn hoàn toàn có thể điều khiển thủy nguyên tố để áp chế đối thủ. Ví dụ như hắn có thể dùng thủy nguyên tố xua đuổi toàn bộ những nguyên tố khác ra khỏi lĩnh vực của hắn, để đối thủ không thể nào hấp thu được những lực lượng khác. Hoặc là hắn sẽ dùng thủy nguyên tố tầng tầng lớp lớp để bao phủ lấy đối thủ khiến hắn không thể nào nhúc nhích, thậm chí tự bạo cũng hoàn toàn có thể áp chế được.
Lĩnh ngộ quy tắc thiên đạo càng cao thì lĩnh vực càng mạnh, đây cũng là một trong những tuyệt học của tu chân mà các tu luyện giả khác cũng phải kính ngưỡng không giám coi thường. Tuy nhiên nó cũng có một điểm yếu chí mạng đó chính là việc tu chân giả dù có lĩnh ngộ quy tắc thiên đạo sâu tới đâu thì nó vẫn chỉ luẩn quẩn trong cái không gian ngũ hành mà thôi. Nếu bỏ hắn sang không gian khác thì chẳng khác nào một người bình thường bị chặt hết chân tay không hề có lực hoàn thủ. Mà trong thời không vô tận này có tồn tại biết bao nhiêu không gian? Ngay cả những người lực lượng to lớn như Long Quân Thiên Đế cũng không cách nào đoán ra được chứ đừng nói đi hết. Phải biết rằng những người như Long Quân Thiên Đế mỗi cái giơ chân nhấc tay thì một cái không gian cũng có thể bị hủy diệt, việc đi lại giữa các không gian cũng chỉ giống như đi từ căn phòng “giấy” này sang căn phòng khác mà thôi, không có một chút trở ngại nào.
Lĩnh vực của tu chân giả được tu luyện giả trên trái đất đánh giá rất cao. Tuy nhiên tu thuật giả Đại Việt lại vừa vặn khắc chế được cái gọi là “lĩnh vực” này. Bởi lẽ cho dù là chiến đấu trong không gian ngũ hành đi chăng nữa, cho dù tu chân giả có dụng lĩnh vực để bao vây, cô lập, áp chế thế nào đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là ngăn cản không cho người ta tiếp xúc với linh khí, với các lực lượng mà thôi. Nhưng là, tu thuật giả Đại Việt lại dụng lực lượng từ trong "Mầm Thế Giới" của mình chứ không phải lấy từ bên ngoài. Mặc dù trong lúc tu luyện tu thuật giả đúng là