Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 160: Cầm Khúc Của Nguyệt(2)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán về kết quả của trận đấu thì hai đối thủ cũng đã phiêu phiêu bay lên võ đài. Một người là nữ tử xinh đẹp mặc một chiếc áo dài truyền thống màu trắng tinh khiết, dù tuổi còn có chút nhỏ nhưng cũng đã làm lộ ra những đường cong mê người. Mà đối diện không khác gì một cục băng ôm kiếm, Trần Tiêu đối mặt với Nguyệt vẫn một bộ dạng “đòi nợ thuê” cố hữu của hắn, không chút nào vì vẻ xinh đẹp kia mà đổi sắc mặt. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trần Tiêu, nhiều đệ tử nam lại nhịn không được la ó hò hét:
- Xuống đài đê! Không có chút nam tính tí nào? Đối diện với người đẹp phải phong nhã chứ?
- Đúng đúng! Tên này thật làm xấu hổ nam giới mà!
- Không phải hắn thích nam giới đấy chứ?
- Ha ha! Ta nghĩ khả năng này dễ lắm! Nếu không làm sao hắn bày ra cái bộ mặt “chuột chết” kia?
.…
Trên võ đài, Trần Tiêu vẫn tỉnh bơ, mọi âm thanh tới bên hắn dường nước đổ đầu vịt, đổ bao nhiêu ra ngoài bấy nhiêu. Trong khi đó đối diện, Nguyệt cũng không biểu hiện thỏa mãn khi có nhiều người ủng hộ cổ vũ ình như các cô gái mới lớn gặp phải mà bình tĩnh nhìn Trần Tiêu trước mắt. Vẻ an tĩnh không bị ngoại giới ảnh hưởng của hai ngươi đều làm Văn Lục tán thưởng. Với linh hồn cao cấp hơn so với các đệ tử khác, cả hai người này tâm cảnh cũng đã luyện có chút thành tựu rồi, ít nhất muốn tập trung vấn đề gì liền tập trung tối đa. Như vậy hiệu quả công việc mới đạt tới mức cao nhất.
Vũ khí của Nguyệt hôm nay là một cây độc huyền cầm mà không phải là tiêu hay sáo trúc như mấy bữa trước. Văn Lục híp mắt đánh giá:
“Xem chừng hôm nay Trần Tiêu lãnh đủ. Thật thú vị a”.
Vừa lúc này phía sau “phanh” một tiếng vang lên. Văn Lục vội vàng quay đầu lại thì thấy một bóng người bay tuốt ra xa nằm gọn trên mặt đất:
- Có chuyện gì?
Văn Lục nhìn đám người Kiệt Hào hỏi. Chỉ thấy tên cao gầy kim thuật này nhún vai chỉ chỉ Hương. Văn Lục nhướng mày nhìn nàng thì thấy nàng dưới con mắt tròn vo của mọi người đáp tỉnh bơ:
- Con bé cái bang kia tính chạy tới ôm ngươi. Ta thấy nó hôi chết nên đẩy nó ra xa chút…
Mọi người nghe vậy thì khóc dở cười dở, Văn Lục “hừ” một tiếng rồi bước tới bên canh một cô bé ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù đang nhăn nhó xoa bụng. Đẳng cấp mặc dù cao hơn nhưng không đề phòng đương nhiên là lãnh trọn một chưởng của Hương khiến cô bé cái bang có chút ăn không tiêu. Văn Lục đỡ nàng dậy cười cười hối lỗi:
- A! Ngại quá! Nàng ta dường như có ác cảm với nàng nha!
Xem chừng Hương cũng không có ác ý chỉ đẩy cô bé cái bang ra xa cho nên nàng cũng không bị thụ thương, chốc lát liền đứng dậy được. Chỉ thấy nàng ta không chút để bụng tới việc vừa rồi mà đôi môi trên khuôn mặt đầy bụi đất lấm lem nở nụ cười tươi rói nhìn Văn Lục:
- Là ta sai! Quên mất địa vị của ngươi giờ cao cao tại thượng nha. Tầng lớp bình dân ta với không tới. Chỉ tại gặp ngươi ta hưng phấn quá nên có chút thất thố…
Cô bé cái bang càng nói càng cúi người lí nhí, nếu tai Văn Lục không thính thì chắc không nghe thấy nổi. Bất quá Văn Lục cũng không thích nhắc tới vấn đề này nữa liền hỏi:
- Nàng tới cổ vũ cho Nguyệt sao?
Cô bé cái bang ngạc nhiên nói:
- Đúng rồi! Mà sao ngươi biết.
- Thì lần trước hai người nắm tay nhau thân mật đi lại khắp nơi còn gì?
Nói xong Văn Lục “a” lên một tiếng rồi kỳ quái nhìn cô bé cái bang dò hỏi:
- Này nói nhỏ? Không phải nàng với nàng ta “ấy ấy…” đấy chứ?
Cô bé cái bang ngẩn người một lúc rồi mới “xí” một tiếng, đỏ bừng mặt nói:
- Có ngươi mới “ấy ấy”. Hai chị em người ta trong sáng à. Đâu phải như ngươi tưởng tượng.
Văn Lục lẩm bẩm:
- Cặp đôi nào mà chẳng kêu “chúng ta trong sáng”.
- A! Ngươi nói gì ta nghe không rõ.
- Hê! Không có gì… ta đang nói em gái nàng xinh lắm.
- Đương nhiên rồi! Chúng ta sống với nhau từ nhỏ, mọi người ai cũng bảo vậy hết á. Ý… không phải ngươi để ý tới em gái của ta đấy chứ? Nếu thế để ta giới thiệu cho ngươi.
Cô bé cái bang vừa cười vừa nói, tuy nhiên Văn Lục vẫn nhận ra trong mắt nàng nhìn Nguyệt có chút tiếc nuối, chút buồn bã thì hắn thở dài: “Hô! Hóa ra đúng là đồng tĩnh nữ rồi”.
Trên võ đài kết giới hình số ở giữa đã bùng nổ, Nguyệt nhẹ nhàng nhanh chóng ngồi xuống, hai tay đặt trên Độc Huyền Cầm nhìn về đối thủ. Mà Trần Tiêu vẫn lạnh lùng đứng đó ôm kiếm, không có động tác gì nữa. Nguyệt dường như cũng đã điều tra chút ít về các trận đấu trước của Trần Tiêu. Hắn cũng thể hiện ra cái bộ dạng như hiện tại. Bất quá nếu hắn động thì như sấm sét, làm cho đối thủ không kịp phản ứng, một chiêu đoạt mạng. Nếu không có các vị giám sát sử đứng ngoài cứu kịp thời thì chắc hiện tại các đệ tử nằm dưới tay của hắn cũng phải bằng đủ số trận hắn thi đấu. Bởi vậy các đối thủ của hắn mỗi khi lên đài lại không tự nhủ bị sát khí của hắn làm cho run chân run tay một chặp.
Bởi vậy Nguyện cũng không để hắn chờ đợi lâu mà lập tức ra tay. Mọi người chỉ thấy một tay nàng khẽ rung trên cần đàn, một tay cầm một phiến tre nhẹ nhàng gảy lên dây đàn. Lập tức một tiếng “ong” vang lên khắp nơi.
Không nhẹ nhàng dễ nghe như mọi người thưởng