Hồn Thuật
Chương 17: Lần đầu giết người
Nguồn: tangthuvien
- Nhà Tống là nhà nào? Không lẽ ta “rơi về” quá khứ?
Văn Lục cười khổ, quay sang nhìn Vân Nhi. Cô bé đang run rẩy nhìn cái đầu lăn trên cát. Văn Lục đi lại sút nó lại gần chỗ cô bé ngồi.
- A! Mang nó đi đi, mang ra chỗ khác, Vân Nhi không muốn nhìn!
Vân Nhi hét lên bưng kín hai mắt, vai run rẩy nói. Văn Lục nghiêm túc nói:
- Thấy buồn nôn và khó chịu phải không?
Chưa đợi Văn Lục nói xong Vân Nhi đã quỳ rạp xuống mà nôn khan. Một lúc sau khuôn mặt tái nhợt mới ngẩng lên nhìn Văn Lục như muốn hỏi “tại sao lại làm như vậy?”.
Văn Lục quay mặt ra sông thở dài:
- Đã bước chân trên con đường tu luyện này em phải xác định rõ tâm tình của mình. Không phải em là thuật sư trữa trị mà kẻ địch sẽ tha cho em. Sau này em có thể phải nhìn thấy cảnh tượng còn kinh khủng hơn thế này. Giả sử em đang thi thuật trữa trị cho đồng đội, nếu em nhìn thấy vậy mà quay ra nôn thì sao? Đồng đội có lẽ chết hết.
Văn Lục quay lại nhìn Vân Nhi:
- Em hiểu chứ?
Thấy Vân Nhi lâm vào trầm tư Văn Lục mỉm cười:
- Nói thật với em, đây cũng là lần đầu tiên anh giết người.
Vân Nhi ngẩng lên nhìn Văn Lục vơi vẻ mặt không tin. Văn Lục nói:
- Quả thật là sau khi chính tay mình giết chết người, trong lòng có cảm giác muốn ói lắm, cứ như có gì nhầy nhầy mắc ở cổ. Nhưng mà kiềm chế rồi sẽ quen a. Nếu em mà xem một loạt phim kinh dị như “lưỡi cưa”, hay “lưỡi hái tử thần” thì cảm giác cũng không đến nỗi như em bây giờ.
Văn Lục bước tới bên cạnh Vân Nhi đưa tay rút thanh kiếm mỏng đeo bên hông của cô. Vân Nhi giật mình vội ngoài ra sau, vẻ mặt hoảng hốt. Văn Lục đưa chuôi kiếm về phía Vân Nhi thản nhiên nói:
- Nếu em muốn thực hiện nốt nguyện vọng của ca ca em, không để ca ca em chết vô nghĩa thì hãy tiến tới đâm cái xác ba nhát. Còn nếu không dám, anh sẽ giải trừ tổ đội để em thoát ra khảo nghiệm, trở về làm tiểu thư xinh đẹp, an phận qua ngày. Em tự quyết định đi.
Văn Lục không đành lòng, nhưng nếu bên cạnh mình là một “cành hoa” lúc nào cũng cần phải bảo vệ thì Văn Lục cảm thấy mình hiện giờ chưa đủ khả năng vừa bảo vệ cô bé vừa hoàn thành nhiệm vụ. Không bằng rứt khoát giải quyết vấn đề này rồi hãy nghĩ đến chuyện làm việc khác.
Vân Nhi run rẩy một hồi lâu, mặt tần ngần hết nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn cái xác không đầu “ghê tởm” kia. Văn Lục thấy Vân Nhi không phản ứng thì thu tay lại. Đột nhiên Vân Nhi đứng lên giằng lại thanh gươm cắn răng đi về phía cái xác. Hai mắt nhắm nghiền, vai run rẩy cắm mạnh thanh gươm xuống. Rất nhanh ba lần qua đi Vân Nhi vội quăng thanh gươm ra xa rồi ngơ ngẩn nhìn hai tay mình. Nhìn một lúc, cô bé khụy xuống ôm mặt khóc.
Văn Lục thở dài nhìn gợn sóng trên sông Như Nguyệt. Từ lúc nhận được tấm da do người lính đưa cho thì trong đầu cả hai người mới chính thức nhận được khảo nghiệm. Nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho tướng quân Lý Thường Kiệt, Trợ giúp tướng quân đánh tan quân Tống. “ Thật không đơn giản, học lịch sử rồi nếu cứ làm theo lịch sử chẳng phải thắng chắc sao? Khẳng định rằng có điều gì đó khó khăn đang chờ rồi”.
Văn Lục lẩm bẩm trong miệng, linh thức trải ra bốn phía. Nếu như lịch sử miêu tả đúng thì đây là khúc sông Như Nguyệt, hai bên là hai dãy núi giống như hai con đê bên bờ sông vậy. Và chắc chắn đây cũng là nơi chiến trường sắp xảy ra. Có mỗi đoạn sông Văn Lục đang đứng là bãi bồi và phía sau nó cũng là khoảng sườn núi hạ xuống thấp gần mặt đất.
Văn Lục vươn vai cảm khái: “ Không khí thật là trong lành! Linh khí nồng đậm hơn cả lúc ta ở Hoàng Liên Sơn”.
- Hây! Cô nàng xinh đẹp, ta rất hân hạnh được mời cô tham gia tour du lịch quá khứ. Này gặp mấy ông quan bụng béo béo hai ta trộm ít vàng về chia cho người nghèo. Biết đâu nổi tiếng cũng nên…khà khà…
Vân Nhi đang khóc rấm rứt cũng phì cười. Đôi tay nhỏ nhỏ, đấm đấm Văn Lục.
- Giống tình nhân làm nũng quá đi. Haha. Giả sử mà Vân Nhi có người yêu, hắn mà trông thấy vầy chắc nó vác dao rượt ta từ sáng tới tối quá.
Văn Lục đưa tay kéo Vân Nhi đi về hướng nam. Vừa đi vừa trêu cô bé.
- Nói cho Văn Lục ca ca xem, Vân Nhi đã có người yêu chưa? Nếu chưa có ta sẽ không khách khí đâu.
Bị Văn Lục trêu một hồi, Vân Nhi ngây thơ khuôn mặt ửng hồng đi theo mà không biết hắn