Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 162: Tâm Ma
Nguồn: Tàng Thư Viện
Cái gọi là tâm ma chính là những mặt trái trong suy nghĩ của con người. Người luôn hướng mình tới những việc tốt thì tâm ma chính là những ham muốn, những dụ dỗ khiến cho hắn đi vào con đường tà ác. Mà tâm ma đối với người tà ác thì ngược lại chính là những âm thanh khuyên nhủ, những mặt thiện của hắn luôn muốn hướng hắn trở thành người tốt… Nghe thì cực kỳ mâu thuẫn tuy nhiên có thể kết luận một cách sơ sài rằng, tâm ma chính là những rối loạn, những yếu tố luôn luôn muốn đột kích, xuyên thấu, phá hỏng tâm tính kiên định của một người.
Điều Văn Lục thấy hiện giờ trong linh hồn của Trần Tiêu là một chuỗi những hình ảnh khiến hắn thống khổ. Ở chuỗi hình ảnh này, Văn Lục thấy một cậu bé nhỏ chừng bốn năm tuổi đang ngây thơ chơi đùa cùng bạn bè, thỉnh thoảng lại thấy hai người một nam một nữ trung niên dắt hắn đi chơi. Bất quá hình ảnh tiếp theo liền có một người phụ nữ hung dữ đi tới đánh túi đánh bụi hắn, người đó chính là người phụ nữ trong hình ảnh đầu tiên…
Rồi tiếp đó hắn thấy một người đàn ông say rượu, suốt ngày mắng mỏ hắn, đánh đập hắn, bắt hắn đi kiếm tiền về cho hắn mua rượu…
Một gia đình tan nát sao? Người vợ thì bỏ đi theo người khác. Hôn nhân tan vỡ, người chồng chán nản buông bỏ công việc… bỏ luôn cả đứa nhỏ mới mấy tuổi phải cặm cụi suốt ngày đi khắp đầu đường này xó chợ nọ để ăn xin, để nhặt rác. Và rồi không lâu sau đó, ông chồng đột khụy tim qua đời. Cuộc đời một đứa nhỏ chưa kịp hưởng cái gì là hạnh phúc liền mồ côi bơ vơ lăn lộn giữa dòng đời…
Văn Lục còn đang đăm chìm trong quá khứ của Trần Tiêu thì một tiếng hét lớn từ miệng Trần Tiêu vang lên:
-Ta hận… hừ hừ… ta ghét tất cả đám thối tha các ngươi.
Hai mắt Trần Tiêu đỏ bừng nhìn chằm chằm Nguyệt. Đối với hắn mà nói, phụ nữ là những kẻ giả dối, là những người lừa gạt, vô lương tâm. Mẹ của hắn cũng bởi tham giàu sang phú quý mà buông bỏ gia đình đang có, tàn nhẫn bỏ rơi cả đứa con của mình, người chồng của mình. Và kết quả là một gia đình êm ấm tan tành. Số phận nghiệt ngã của một đứa nhỏ năm tuổi bắt đầu. Đôi lúc hắn thậm chí còn muốn rằng thà mình sinh ra đã là kẻ mồ côi, còn hơn là nhận một người mẹ tệ bạc như vậy. Bởi vậy hắn luôn luôn ghét cay ghét đắng đàn bà. Chỉ thấy hai tay đầy máu của Trần Tiêu đấm thùm thụm lên nền võ đài tới tướm máu. Miệng không ngừng nghiến răng nhịn đau đớn, nỗi đau cả trong tâm khảm lẫn thể xác.
“Bùng”
Một làn khói màu đen đặc như muốn thôn phệ mọi ánh sáng từ trong đầu Trần Tiêu bùng lên. Các vị giám sát sử và các trưởng lão cũng đứng phốc dậy kinh ngạc mở trỏn mắt nhìn về võ đài số chín. Thậm chí có vị trưởng lão còn không tự chủ được mà phải thì thào:
-Trời! Tên này là quái vật gì vậy?
Các đệ tử còn tỉnh táo trên khán đài lập tức chứng kiến một cảnh tượng mà sau này mỗi khi nhắc tới thì ngoài kinh hãi ra còn khâm phục tận đáy lòng đối với người thanh niên đứng trên võ đài..
Chỉ thấy đám khói màu đen kia bay lơ lửng trên đầu Trần Tiêu lúc nào cũng muốn chui trở lại. Không lâu sau, cả bốn phía mây khói tụ hội… một người khổng lồ cao tới năm trăm mét, đầu sắp đụng tới kết giới xuất hiện. Người khổng lồ bằng khói này lực lượng cực kỳ hùng hậu, ngay cả Văn Lục nhìn vào cũng không tự nhủ được mà rùng mình. Văn Lục ước tính nếu chiến đấu với người khổng lồ kia, hắn cũng không có phần thắng nào.
Trên võ đài, Nguyệt cũng cảm nhận rõ ràng lực lượng khủng bố mà người khổng lồ kia tỏa ra. Áp lực khiến cho nàng hô hấp khó khăn, khuôn mặt trắng nhợt vì đã thi triển cấm chiêu kích hoạt tâm ma trong não hải đối thủ kia, giờ lại càng thêm trắng bệch.
Người khổng lồ màu đen có khuôn mặt dữ tợn của Trần Tiêu kia vừa hình thành liền đỏ rực hai con mắt lớn như hai chiếc thùng phi nhìn chằm chằm Nguyệt. Tiếp đó hắn vung nắm đấm to lớn như cả chiếc xe lu đập xuống khiến mọi người choáng váng kinh hô. Nắm đấm kia mà đáp xuống, Nguyệt xinh đẹp không biến thành đống thịt vụn mới là lạ.
Lúc này Nguyệt cũng đã tuyệt vọng không dám chần trừ lập tức nhận thua. Trước khi nắm đấm khổng lồ đập xuống, kết giới đã đưa nàng ra ngoài.
“Ầm…”
Một tiếng nổ kinh khủng vang lên, ngay cả kết giới vững chắc cũng lung lay chao đảo. Mọi người đều không dám ngoài nghi về sức mạnh mà người khổng lồ phát ra. Sau khi đấm đấm lên võ đài một hồi, tim khán giả cũng muốn nhảy lên theo từng cú đấm của hắn, thì người khổng lồ bắt đầu chú ý tới Trần Tiêu đang thống khổ quỳ gập người dưới đất, toàn thân đầy máu me, nhìn thật ghê rợn.
Trước khi bàn chân to lớn của người khổng lồ đen thui kia kịp dẵm xuống Trần Tiêu thì vị giám sát sử đứng ngoài võ đài cũng đã động. Vị giám sát sử này cũng không nhàn hạ như mọi người tưởng mà phải rút vũ khí của mình ra, một thanh ba kích phát ra những ánh hoàng kim chói lòa xuyên qua kết giới đâm thẳng vào đám khói đen đặc tối thui ở giữa tim của người khổng lồ.
nguồn
Chỉ thấy một tiếng thét thê lương vang lên, người khổng lồ dần dần tan rã. Tới đây mọi người mới thở phào vỗ ngực nhẹ nhõm. Giả sử cái tên đen thui to lớn kia mà đập vỡ kết giới chui ra ngoài, không biết nó sẽ làm nên cái gì, biết đâu các vị giám sát sử chưa kịp ra tay nó đã ngoạm mất mấy mống thí sinh đứng ngoài thì mới khóc không ra nước mắt đâu đấy, nghĩ thôi cũng đủ rùng mình.
Lệ Thanh đứng bên cạnh Văn Lục lúc này vẫn còn run lập cập. Áp lực mà người khổng lồ kia tỏa ra khiến nàng dù đứng ngoài kết giới vẫn còn cảm thấy khó thở. Cũng may khi tiến lại gần Văn Lục, hai tay túm chặt lấy gấu áo của hắn mới cảm thấy yên tâm một chút. Hiện giờ người khổng lồ màu đen đã bị vị giám sát sử kia đánh bại thì thở phào nhẹ nhõm, ngước đôi mi cong vút lên nhìn Văn Lục hỏi:
- Chẳng phải đại ca nói hắn mới cấp tám sơ cấp sao? Nhưng mà tuyệt chiêu vừa rồi của hắn thật khủng bố. Sợ rằng cấp tám trung cấp cũng không hơn được a.
Văn Lục lắc đầu:
-Đó không phải tuyệt chiêu hắc ám gì đâu.
Mọi người trong đội nghe vậy thì ngạc nhiên, ngay cả Bạch Y công chúa cũng nhìn chằm chằm Văn Lục chờ đợi câu trả lời của hắn. Lệ Thanh nũng nịu