Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 169: Lật Ngược Thế Cờ
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trần Đông hưng phấn bừng bừng khuân khẩu “đại bác”, như một chú kiến nhỏ vác một cành cây lớn chạy về góc kia của võ đài. Tiếp đó hắn quay nòng của khẩu đại bác kia về phía võ đài đối diện. Mọi người đều tò mò nhìn Trần Đông đang loay hoay bên cạnh món pháp bảo mới của hắn.
Mọi người đều bị hành động của Trần Đông thu hút, bất quá mọi người đều biết chắc chắn nếu để hắn “táy máy” xong trên khẩu đại bác kia của hắn xong thì Bạch Ngân Diện Tiên Tử e rằng “lành ít dữ nhiều”.
Thực tế với tu vi hiện giờ của Hương, phóng ra chín thân phân hắc ám như vậy đã là cực hạn của nàng. Bởi thế từ đầu tới giờ, ngoài một đòn ám sát không thành công ban đầu, Hương đều ngồi ẩn thân ở góc đài đối diện với Trần Đông mà từ từ hồi phục. Ngay cả ba mươi mũi nhọn hắc ám vừa rồi phá tan Ngự Bảo Chung của Trần Đông cũng là do mượn lực linh thú của nàng mới miễn cưỡng đạt hiệu quả như vậy.
Chỉ là nàng dù có tài ba thế nào đi chăng nữa vẫn không thể nào tính toán ra tên “trọng điểm bồi dưỡng” kia có bao nhiêu pháp bảo. Thực tế cho thấy từ đầu tới giờ, Trần Đông ngoài việc vận dụng phong lực lượng để dò tìm thì hầu hết công kích của hắn đều theo kiểu “ công kích của con nhà giảu”. Nghĩa là hắn chủ yếu dựa vào pháp bảo để thủ thắng. Điều này có chút không công bằng, nói đúng hơn là “chơi không quân tử”. Mặc dù luật của hạng mục võ thuật tại Việt Thuật Đại Hội không quy định là chỉ được dùng bao nhiêu pháp bảo, hay bắt các đệ tử chỉ được dùng thực lực của bản thân, cho nên việc Trần Đông có dùng hàng tỉ pháp bảo đi chăng nữa cũng chẳng ai bắt bẻ được hắn. Nhưng là từ xưa tới nay, tại Việt Thuật Đại Hội đều có một quy ước ngầm đó là các đệ tử chỉ nên dùng tối đa ba món pháp bảo, và nên tận lực hạn chế sử dụng vật hỗ trợ ngoại thân. Đây chỉ bởi niềm kiêu ngạo của các đệ tử thực lực cao đối với nhau. Giả sử ngươi dùng vô số pháp bảo mà người ta chỉ dùng lực lượng chân chính của bản thân đánh bại, trong khi cả hai cùng cấp thì thật là hổ thẹn trong lòng. Nhất là kẻ mang danh tiếng thiên tài hay, trọng điểm bồi dưỡng của các đại môn phái thì càng coi đây là một điều sỉ nhục… truyệt đối là sỉ nhục của môn phái.
Bởi vậy càng về gần đây, “quy ước ngầm” này tại Việt Thuật Đại Hội lại càng hạn chế và hầu hết những đệ tử mang danh thiên tài hoặc trọng điểm bồi dưỡng của các môn phái khi tham gia thi đấu hầu như chỉ mang theo một vũ khí và một linh thú. Đây không những so tài chân thực mà còn là một cơ hội học hỏi cách ứng phó ở các tình huống trong tay không còn pháp bảo hỗ trợ. Tuy nhiên lúc này đầu của Trần Đông sau khi bị Bạch Ngân Diện Tiên Tử xoay vòng vòng thì “nóng” lên cực điểm, bất chấp mọi hậu quả để dành chiến thắng.
Cho nên tình thế lúc này của Bạch Ngân Diện Tiên Tử không khả quan cho lắm.
Không đầy ba giây, Trần Đông đã nở nụ cười đắc ý đưa tay vỗ nhẹ lên phía sau nòng pháo.
“Oành”
Không như mọi người suy nghĩ rằng có một viên đạn được phun ra từ cái nòng kia, mà giống như hiệu ứng quẳng một viên đá xuống mặt nước, từ nòng khẩu đại bác, một luồng phong lực lượng cực mạnh được phun ra, lan tỏa với tốc độ nhanh chóng về phía võ đài đối diện. Hơn nữa theo tính toán của Văn Lục, đối với “làn sóng” phong lực lượng này, ngoại trừ phía sau lưng khẩu pháo thì toàn bộ kết giới bao quanh võ đài đều nằm trong phạm vi lan tỏa của nó.
Điều này có nghĩa là trừ khi Bạch Ngân Diện Tiên Tử trốn phía sau lưng của Trần Đông, còn nếu không kiểu gì nàng cũng bị khẩu pháo này bắn trúng.
Dưới võ đài, Lệ Thanh bất mãn kêu lên:
- Vô sỉ a! Không hiểu sao đại môn phái như Đại Đôn Cát Tiên lại chọn hắn làm trọng điểm chứ?
Văn Lục lắc lắc đầu mỉm cười nhìn nàng rồi nói:
- Không thể trách hắn được, hiện tại thì hắn hầu như không còn bình tĩnh rồi. Hơn nữa cũng không thể kết luận Đại Đôn Cát Tiên yếu kém, mờ mắt như vậy. Chỗ nào thì cũng có kẻ này, người nọ a. Môn phái bọn họ thiên tài có tinh thần thượng võ còn nhiều lắm lắm.
Lệ Thanh cau đôi mày, không hài lòng:
- Hứ! Đại ca… cứ như một lão già…
Mọi người trong tổ đội quái vật số mười hai nghe vậy đều bật cười. Chẳng qua đều khâm phục cách nhìn người cũng như cách đánh giá sự việc của Văn Lục. Hắn không khinh bỉ ai bao giờ nhưng cũng không quá coi trọng ai. Ngoại trừ với bạn bè, đồng đội và người thân thì hắn đối xử với mọi người đều rất công bằng như nhau. Hơn nữa Văn Lục mỗi khi nhìn một sự việc đều đặt mình vào trong tình huống đó để phân tích, bởi vậy các cách xử lí của hắn hầu như đều mang lại hiệu quả rất cao. Đây cũng là do hắn đọc nhiều tác phẩm nên biết rõ hậu quả thế nào đối với kẻ “nhìn đời bằng nửa con mắt”. Mà “căn bệnh” ngạo mạn khinh đời này thì hầu hết những đệ tử thiên tài đều mắc phải, chỉ là nhận ra sớm hay muộn mà thôi. Đám người Kiệt Hào sinh ra đã là danh môn thế gia đương nhiên không có trải nghiệm thú vị này như Văn Lục và cũng mắc phải một lần cho tới khi gặp được Văn Lục.
Điều mọi người