Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 184: Giang Hồ
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tên đầu trọc nói giọng lơ lớ không rõ ràng bị viên đá hình cầu của tên thủ lĩnh “táng” ột nhát vào giữa mũi khiến mũi hắn thoáng chốc bầm dập đỏ hoe. Tuy nhiên tên này không dám ủy khuấn chỉ vội vàng nhặt viên cầu lên, lấy vạt áo xoa xoa, rồi cười su nịnh đem tới cho tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh ngồi trên xe hummer không buồn để ý tới tên nịnh bợ đó mà hếch cặp kính đen nhìn về phía trước.
Buổi tối đeo kính dâm? Đúng là phong cách quái dị. Nhìn thoáng qua thì đội hình của tên ngồi trên xe hummer này mạnh mẽ hơn nhiều so với đám thanh niên ở phía đối diện. Tính sơ qua, nhóm người chạy theo chiếc xe hơi cũng vào khoảng hơn hai trăm người, đông gấp đôi so với đội hình bên kia.
Thực tế thì đám người Văn Lục khi đáp xuống đã ẩn nấp, cho nên tên đầu trọc la oai oái kia chẳng qua chỉ là để thu hút sự chú ý của đại ca, cố gắng thể hiện tác dụng của mình, muốn nhắc nhở đại ca cẩn thận. Chứ nếu hắn có khả năng phát hiện nhóm người Văn Lục đã ẩn thân khi đáp từ trên trời xuống thì tổ đội số mười hai về cày ruộng cho lành. Bởi thế tên đại ca kia khi nghe thấy đầu trọc hò hét thì bực mình tới vậy.
Vừa lúc tên đại ca đeo kính đen ngồi trên xe hummer phóng tới, ở cánh trái của bãi đất hoang, Văn Lục đang đứng trong Vụ Ẩn cũng khẽ nhíu mày. Từ trên người đối phương, không ngờ Văn Lục phát hiện ra một luồng khí mỏng manh, mặc dù không đậm đặc như chân khí của tu chân giả, nhưng nếu xếp tên này ở dưới nhân gian, ắt hẳn hắn cũng phải đứng trong hàng ngũ đỉnh cấp cao thủ. Văn Lục lẩm bẩm:
- Nhân gian cũng tàng long ngọa hổ a! Không ngờ tóm ngớ ngẩn một đại ca xã hội đen cũng là cao thủ tiên thiên.
Văn Lục nhìn sang đội ngũ thanh niên hơn một trăm người, vẻ ngạc nhiên càng đậm trong mắt. Cầm đầu của đội ngũ từ phía tây hơn trăm người dồn xuống này cũng là một thanh niên tuổi gần ba mươi, ánh mắt hữu thần khiến người nhìn không khỏi bị cuốn hút. Điều đặc biệt khiến Văn Lục chú ý là trên người hắn không ngờ cũng có một luồng sức mạnh không phân biệt cao thấp với đối phương ngồi trên xe hummer kia. Cảnh sát cơ động Văn Lục cũng đã gặp qua, nhưng nếu để hơn năm mươi người cảnh sát cơ động của Đại Việt tới, chưa chắc đã làm gì nổi hai người thanh niên này. Thế mới biết ở đâu cũng có người tài a.
Hai đội ngũ chênh lệch một từ phía tây, một từ phía đông ầm ầm tiến tới giữa bãi đất hoang. Hai đội hình cách nhau khoảng trăm mét thì ngừng lại, tất cả các xe đều đồng loạt ngừng gầm gừ, chỉ có ánh đèn là vẫn bật sáng cả một vùng. Người thanh niên cầm đầu hơn một trăm người đầu tóc đỏ chót từ phía tây ăn mặc cực kì giản dị. Một chiếc quần jean và một chiếc áo phông, hai tay nắm chặt cuồn cuộn đầy lực lượng. Người thanh niên này bước lên mấy bước, nhìn chằm chằm vào tên có hình xăm con rồng trước ngực. Hai người nhìn nhau hồi lâu khiến áp lực chợt bao phủ lên toàn bộ bốn trăm người khiến hô hấp càng thêm dồn dập.
Cảm giác người của mình càng ngày càng khó thở, người thanh niên cầm đầu nhóm người nhuộm tóc màu xanh cau mày khẽ hừ một tiếng khiến cho đám người phía sau đang như bị người ta bóp cổ liền thoát ra khỏi trạng thái kỳ dị ấy, tất cả đều thở hổn hển.
Người thanh niên ăn mặc giản dị nhếch hai khóe môi lên cười lạnh nói:
- Huyết Long hả? Tao mặc kệ mày là ai, từ đâu tới. Nhưng nếu bước chân vào đất Sài Thành của bọn tao thì chỉ có hai kết quả. Một là quy phục. Hai… CHẾT…
Tiếng “chết” vang lên khiến cho đám đệ tử phía sau người thanh niên tóc nhuộm xanh tái nhợt khuôn mặt. Tất cả những người đứng đầu đều bất chi bất giác phải lùi lại mấy bước. Ngay cả tên tài xế ngồi trên xe cũng bị dọa cho thất thần ngơ ngác, mặt cắt không còn giọt máu.
Duy chỉ có người thanh niên ngồi bên cạnh có hình xăm con rồng đỏ như máu ở ngực là vẫn bình tĩnh. Hắn chỉ nhếch miệng lên khinh thường nói:
- Hừ! Một đám man di mà cũng giương nanh múa vuốt trước mặt lão tử. Vốn dĩ lão tử cũng có chút thưởng thức tên man di nhà ngươi, muốn thu làm thuộc hạ. Nhưng ngươi làm lão tử quá thất vọng.
Nói đoạn hắn rút trong người ra một khẩu súng lục có lắp ống giảm thanh rồi thản nhiên vừa lắp đạn vừa nói:
- Vốn dĩ lão tử thích dùng đao hơn, nhưng ở cái vùng đất khỉ ho này hiện tại cầm đao hơi bất tiện. Cứ dùng tạm cái này vậy, bớt chút phiền toái phải động tay động chân.
Đứng ngoài dìa của bãi đất hoang, Văn Lục nghe thấy Huyết Long nói thì nhíu mày:
“Man di? Sài Thành lại thành đất khỉ ho cò gáy?”.
Phía đông bãi đất, Huyết Long ngồi trên xe lắp xong đạn, ngẩng lên nhìn người thanh niên ăn mặc giản dị nói:
- Anh Hai Sài Thành hả? Từ hôm nay liền trở thành lịch sử?
Chưa nói hết câu, nhanh như chớp Huyết Long đã vung tay, một viên đạn đã phóng ra khỏi nòng súng nhằm về phía mi tâm của Anh Hai Sài Thành mà lao vút tới. Phát súng như tiếng còi báo hiệu trận chiến, cả hai nhóm thanh niên không hề e ngại cái chết gầm rú lao vào nhau, mã tấu, gươm, đao sáng loáng cả một vùng.
Huyết Long đang đắc ý với thiện nghệ bắn súng của mình. Có thể nói tâm hắn nghĩ viên đạn ở mi tâm thì nhất định nó sẽ ở mi tâm đối thủ, hắn nghĩ viên đạn ở sợt tóc ngoài cùng bên trái đầu của đối phương, viên đạn chắc chắn sẽ cắt đứt sợi tóc ngoài cùng bên trái của đối phương. Nếu đem bỏ Huyết Long vào cuộc thi bắn súng quốc tế có lẽ giải nhất hắn sẽ ẵm dài dài.
Chỉ là:
“Phịch”
Một tiếng trầm muộn vang lên, Huyết Long khẽ “a” một tiếng. Trước mắt hắn, Anh Hai Sài Thành đang điềm tĩnh đứng bất chợt cánh tay phải như ảo ảnh, chỉ chớp loáng đã giơ lên trên mi tâm. Tiếp đó đám thanh niên xã hội đen choáng váng nhìn thấy Anh Hai Sài Thành chỉ khẽ miết miết lòng bàn tay phải, một đám bụi kim loại… rớt xuống đất.
Huyết Long đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, hắn bỗng nhiên như nổi khùng lên ném khẩu súng xuống đất làm cái “bộp” tiếp đó hắn từ trên xe nhảy xuống như một tên thần kinh vừa dẫm dẫm, đạp đạp khẩu súng vừa quát tháo:
- Con bà nó! Giám lừa lão tử à. Thế mà dám bảo súng cải tiến, uy lực tăng 300%? Con bà nó, cứ đợi đấy… xong chuyến này về lão tử không “tẩn” cho bọn bay một trận nhớ đời thì lão tử không phải là Huyết Long…
Xung quanh đám người thanh niên tóc đỏ hoàn toàn bị số lượng áp đảo, tuy nhiên hơn một trăm người này ai cũng là hảo thủ. Vết thương trên người ngày càng dày đặc nhưng vẫn ầm ầm lao vào đối thủ chém giết, máu tươi văng tung tóe khắp bãi đất hoang. Xung quanh bãi đất phạm vi tới vài km đều không có nhà dân cho nên dù ở đây có súng nổ chưa chắc mọi người đã biết. Cũng chính vì hoang vắng cho nên đám người Văn Lục mới chọn nơi này để đáp xuống, chỉ là không ngờ được chứng kiến cảnh giang hồ đẫm máu này.
Hồi lâu, Huyết Long dường như đã hả giận, hắn vươn cánh tay phải lên, lập tức tên đầu trọc vội vàng rút từ phía sau xe hummer ra một thanh đao đưa tới tay Huyết Long. Trên đao, những hoa văn chạy ngang chạy dọc hình thành một con rồng đỏ như máu khiến người nhìn muốn lạnh tóc gáy. Huyết Long vươn vai múa may thanh đao rồi hài lòng nhìn về phía Anh Hai Sài Thành đang đứng đối diện.
- Ngươi làm lão tử thực sự bất ngờ… Ha ha! Không thể tưởng tượng được ở vùng đất man di này lại có một nhân vật khá tới vậy? Bất quá, chúng ta mau kết thúc thôi. Lão tử có hẹn với Di nương rồi… ha ha…
Nói xong đao đã vung lên, đao phong ầm ầm dồn tới người thanh niên thủ lĩnh nhóm người tóc đỏ. Anh Hai Sài Thành nhìn Huyết Long lao tới, ánh mắt tràn ngập khinh thường:
- Hóa ra không phải người Đại Việt, ta cứ tưởng là đại ca từ miền Bắc tới chứ?
- Miền bắc? Ha ha… bọn chúng còn đang không lo được thân của bọn chúng, làm gì có thời gian vào đây. Ha ha… ngươi yên tâm, lão nhị của bọn ta sẽ làm cỏ ngoài đó.
Anh Hai Sài Thành nghe tới đây ánh mắt co rút. Không chỉ hắn kinh hãi mà ngay cả đám người Văn Lục cũng càng thêm nhíu mày. Mồng một đánh nhau… cũng thôi. Nam Bắc xã hội đen xích mích… cũng thôi. Nhưng nếu có thế lực ngoài nhúng tay vào thì nó lại sang vấn đề khác.
Thực tế, dân giang hồ giữa các vùng với nhau đều có xích mích lớn, xích mích nhỏ. Nhưng những lão đại của các vùng lại thường thường rất đoàn kết. Hơn ai hết, họ đều hiểu sâu sắc câu “Gà khôn không bắt nạt gà nhà. Có giỏi thì sang nhà hàng xóm”. Lâu nay Anh Hai Sài Thành mất liên lạc của các chiến hữu miền bắc, miền trung thì cảm thấy kỳ quái, hiện tại lại mọc ra một tên Huyết Long, với không đầy hai tháng đã lôi kéo được lượng lớn đàn em mới khiến Anh Hai Sài Thành cảm thấy trận này càng khó tránh khỏi.
Văn Lục đứng ngoài quan sát đang nhíu mày liền giãn ra mỉm cười nhìn về phía thủ hộ giả Lê rồi nói:
- Thế nào? Ba ngày nghỉ của chúng ta ý nghĩa chứ?
Thủ hộ giả cũng cười đáp lại:
- Lúc đầu có chút nhàm chán. Bất quá hiện tại có mục tiêu rồi, ít ra cũng không tệ lắm.
- Ngươi thấy chứ?
- Đương nhiên thấy!
- Thế còn đứng đây?
- Ha ha… Cứ xem đã…
Hai người Văn Lục và thủ hộ giả Lê đối thoại khiến đám người Kiệt Hào như lạc vào sương mù. Tuy nhiên bọn họ cũng không hứng thú quan tâm. Cái họ hứng thú là trận chém giết kinh hoàng đang diễn ra ngoài kia. Khắp nơi vang lên tiếng vũ khí chém vào xác thịt, máu tươi tung tóe. Không đầy năm phút, hơn ba trăm người chỉ còn lại hơn hai trăm rưỡi còn đứng vững trên mặt đất. Số còn lại sống chết không rõ.
Bất quá lúc này hai bên đều đồng loạt tự động tách ra đứng về hai phía. Bởi vì lão đại của hai nhóm người đã bắt đầu va chạm. Động tác kỷ luật của hai bên như vậy cũng chẳng kém quân chính quy là bao nhiêu. Xem ra đây mới chính thức là dân giang hồ thứ thiệt… xông vào gianh giới sinh tử mà không nhíu mày lấy một cái.
Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 184: Giang Hồ(2)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đao phong cuồn cuộn dồn tới, Huyết Long phấn khích cười ha hả:
- Man di mãi mãi chỉ là man di. Không đầy mấy tháng nữa thôi, nơi đây sẽ là “Bankok đen” thứ hai… ha ha…
Anh Hai Sài Thành vung quyền, từng tiếng gió rít qua nắm tay khiến cho người nghe da đầu tê dại. Nắm tay không trực tiếp va trạm với đầu đại đao mà xảo diệu khẽ lách đấm mạnh lên hông đao khiến đao phong của Huyết