Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 186: Cứu Viện
Nguồn: Tàng Thư Viện
Anh Hai Sài Thành khuôn mặt âm trầm cúp máy. Đôi môi hắn khẽ mấp máy như muốn nói, dáng vẻ cực kỳ do dự. Cuộc điện thoại vừa rồi là của lão Nguyễn, một ông “chùm” cao tuổi ở miền trung. Lão Nguyễn là người lớn hơn đám người Anh Hai Sài Thành tới vài chục tuổi. Bởi thế từ trước tới giờ chỉ có ông ta giúp người khác chứ chưa thấy nhờ người khác làm chuyện gì bao giờ.
Tuy nhiên hiện tại Anh Hai Sài Thành nhận được điện thoại nhờ giúp đỡ của lão thì chuyến này ở ngoài miền trung tình hình có lẽ còn vượt xa cái gọi là “có biến” của lão.
Đang phân vân không biết xử lý tình huống thế nào, điện thoại di động trong túi Anh Hai Sài Thành lại rung lên. Anh Hai Sài Thành nhanh chóng nhận cuộc điện thoại, bên kia truyền tới một giọng nói:
- “Hai Lúa”! Chuẩn bị chiến đi. Chúng ta ngoài ngày… không xong rồi…
Ngoài câu nói như trêu đùa đó ra, Anh Hai Sài Thành còn nghe thấy nhiều tiếng hò hét nhỏ hơn, hẳn là ở phía sau vọng tới:
- Tóm lấy hai đứa chúng nó! Không được để đứa nào chạy thoát. Đứa nào giết được một trong hai tên đó sẽ được quyền tham dự quyền bầu chọn lên làm đại ca… Lẹ lên lũ ăn hại…
Nghe thấy những tiếng hò hét đó qua điện thoại, Anh Hai Sài Thành cũng không khỏi bật cười. “Hai tên này đúng thật là. Giờ nào còn có tâm trạng đi trêu đùa người khác chứ?”
Hai Lúa là biệt danh của Anh Hai Sài Thành bị hai người đại ca ở miền bắc đặt cho khiến mỗi lần gặp mặt là cả ba chỉ có trực đánh nhau mới yên ổn được. Hiện tại trong giây phút sinh tử, hai người bọn họ vẫn còn không quên trêu chọc người khác…
Giờ này hai mắt của Anh Hai Sài Thành cũng đã đỏ bừng. Cả người khí thế bừng bừng như muốn quay lại một thời vác đao rượt đuổi cả mấy trăm “mạng”. Khí thế bùng lên khiến cho đàn em đứng xung quanh ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt.
“Bọn hắn trong giây phút sinh tử còn không quên gọi điện nhắc nhở, ta há là kẻ co đầu rút cổ?”
Cả người đang cuồng nộ, khí thế của Anh Hai Sài Thành đang điên cuồng tăng trưởng. Bất quá chưa đợi Anh Hai Sài Thành “gào thét”, một bàn tay đã vỗ lên đầu làm Anh Hai Sài Thành lảo đảo, loạng choạng một trận, kèm theo đó là một giọng nói:
- Giờ nào rồi còn đứng đây mà trừng mày trợn mắt
Đang muốn phát tác, nhìn lại mới biết kẻ vừa vỗ vào đầu mình là một tên to cao lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn khiến Anh Hai Sài Thành có chút do dự. “Bạn bè của kẻ biến thái nhật định cũng không phải là kẻ bình thường”. Nghĩ vậy Anh Hai Sài Thành tự an ủi mình: “Không thèm giây dưa với bọn họ. Ta còn có việc đại sự phải làm…”
Vân Trọng vỗ đầu đại ca khiến cho bọn đàn em hai mắt phún hỏa. Trải qua thôi miên thuật của Văn Lục, trong mắt họ từ giờ ai xúc phạm đại ca chính là xúc phạm họ. Chỉ có điều dù bực tức thế nào hai chân cũng không cách gì nhấc lên nổi. Cứ như bị trúng định thân thuật, cả đám đứng im một chỗ.
Vân Trọng đúng là đang buồn bực trong người. Trận vừa rồi thủ hộ giả lấy hết uy phong khiến hắn đứng bên trong Vụ Ẩn tay chân ngứa ngáy.
Hiện tại nghe thấy hai cuộc điện thoại gọi tới cho Anh Hai Sài Thành thì cười thầm trong bụng: “Ha ha… Chuyến này lão Trọng ta ra tay, cấm ai được thay thế.”
Dưới biểu tình há hốc mồm của mấy trăm đàn em, Vân Trọng vươn cánh tay lực lưỡng “cắp” lấy Anh Hai Sài Thành bay vút lên trên trời rồi nói vọng xuống:
- Đi thôi! Lần này nhất định là của lão Trọng ta đó… ha ha…
Mọi người thấy tính tình “trẻ con” của Vân Trọng phát tác thì đều mỉm cười bay lên. Hương sát thủ cực kỳ cẩn thận, trước khi bay theo Vân Trọng còn vung tay lên, tất cả các xác chết chợt hóa thành tro bụi tan xuống mặt đất, biến mất không tung tích. Ở dưới cả đám đàn em đều ngây ngốc kinh ngạc, nhiều người còn giơ hai tay dụi dụi mắt mình rồi mới tin tưởng điều mình nhìn thấy là thật. Cả đám đứng ngây ra như tượng hồi lâu. Một lúc sau tất cả mới giật mình nhìn nhau tự nhiên đều buột miệng hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với tình huống:
- Này! Chúng ta ra đây làm cái quái gì vậy?
Vân Trọng dựa vào tin tức lưu lại trong trí nhớ của Anh Hai Sài Thành mà lần ra khí tức của lão Nguyễn. Rất nhanh cả đám đã bay ra ngoài miền trung, linh thức quét một vòng lớn bao phủ toàn bộ. Tại một khu đất vắng vẻ ở ngoại ô của thành Phố Tam kỳ, trong một ngôi nhà đơn giản có hơn hai mươi người biểu tình lo lắng đang ngồi cau mày nhăn chán. Ngồi ở hàng ghế đầu là một lão nhân chừng sáu bảy mươi tuổi. Cả người phát ra khí thế không giận mà uy, chẳng ai dám nhìn thẳng vào mặt lão nhân nọ.
Tuy nhiên giờ này cái chán đầy nếp nhăn của lão càng thêm nhăn nhúm. Lão không thể tượng tượng là chỉ trong vẻn vẹn một tháng lại có một thế lực nổi dậy. Điều đáng nói là không biết bọn chúng mua chuộc, dụ dỗ cách nào mà hầu hết đàn em của lão bị lôi kéo tới thế lực kia. Mà làm người ta giật mình hơn nữa là dường như mọi thành viên cốt cán đi theo lão dù trong sáng ngoài tối đều bị phát hiện ra, cứ như thể mọi tin tức về lão chúng đều nắm trong tay vậy…
Bất quá là một người cao tuổi, kinh nghiệm của lão mạnh hơn nhiều so với đám thanh niên như Anh Hai Sài Thành. Bởi vậy ngay lúc nhận ra tình hình không ổn,