Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 203: Huyết Bạo VS Long Ảnh Hoá Hình
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tại một vùng nông thôn yên bình của Đại Việt, trong một ngôi làng nhỏ trước kia vắng vẻ gần dây lại có phần ồn ào tấp nập. Cuối làng, trong một gia đình nho nhỏ từ tháng trước không ngờ xuất hiện một vài vị khách “không mời” đến. Ở nông thôn số đất của mỗi nhà thường thường gồm có vườn, ao cho nên có phần rộng lớn hơn so với người ở thành phố. Tết đến có thêm khách khứa chẳng qua là chuyện bình thường của mỗi nhà, điều đáng nói là trong ngôi nhà cổ kính này những vị khách không biết từ đâu tới kia thực sự khiến mấy người trong nhà phát hoảng, một cái tên kinh hoàng, ngày bốn tra tấn lớn, ba lượt trận đòn nhỏ…
Cho tới giờ những người trong nhà mới hiểu rõ cái gì gọi là ma quỷ, cái gì gọi là sức mạnh vô địch thường nhân không cách gì cản nổi.
Ngồi co ro trong góc nhà, ba người, một nam một nữ trung niên cùng với đứa em gái nhỏ sợ hãi cực độ nhìn về phía đám hung thần sát khí đằng đằng trước mặt. Hơn mười người dữ tợn cười lớn quây quanh gia đình nhỏ. Một tên mắt hình tam giác khẽ chuyển động.
“Ba”
Một tiếng bạt tai thanh thuý vang lên kèm theo đó là một cái lên gối trời giáng, người đàn ông trung niên phun ra một ngụm máu.
- Lòng kiên nhẫn của ta có hạn. Ngươi tốt nhất là mau mau gọi hắn về, nếu không, không chỉ cái nhà nhỏ bé này gặp hoạ mà ngay cả dòng dọ của các ngươi ta cũng muốn thu rồi.
Nói đoạn hắn trừng mắt nhìn ba người trong góc nhíu mày:
- Còn nữa! Đừng có lôi lý do điện thoại gì gì đó của bọn ngươi không liên lạc được. Bằng mọi giá phải gọi cậu con trai quý tử của ngươi về. Hơn nữa nhất thiết phải về một mình. Ngươi cứ nói là tính mạng của các ngươi trong tay bọn ta, nhất định hắn sẽ lồng về thôi… ha ha….
Một nam một nữ trung niên mím chặt môi căm hận nhìn đám người. Chỉ riêng cô gái thuần khiết nằm trong lòng là quật cường gào lớn:
- Các ngươi là đồ đáng chết. Đợi anh trai ta về, anh trai ta sẽ làm thịt các ngươi…
Nghe vậy đám người kia sửng sốt một hồi tiếp đó bật cười lớn. Một người ngồi giữa đám hung thần, chiếc chén trên tay cùng cả nước bên trong không ngừng bị bóp thành bụi phấn rồi đột ngột lành lại khiến cả ba người trong nhà lông tóc dựng đứng:
- Ha ha… nhóc con! Có cốt khí đó, nhưng mà ba ngày nữa nếu hắn còn không xuất hiện, các ngươi và người trong dòng họ của các ngươi sẽ về với cát bụi hết. Tin ta đi, ta đủ sức mạnh để làm điều này thần không hay quỷ không biết.
Ba người dù có kiên cường tới mấy nghe vậy cũng run lên cầm cập. Cả ba đều chẳng hiểu cậu con trai cả trong nhà đã đụng đến thế lực khủng bố nào mà mang tai hoạ về cho gia đình như vậy. Bất quá lòng cha mẹ nào chẳng thương con? Hiện tại cả ba lại thầm cầu nguyện cho cậu con trai cao bay thật xa để tránh cái tai ương này. Theo cả ba nghĩ dù cậu con cả kia có về đi chăng nữa chắc gì đã thoát khỏi bàn tay của đám ác quỷ kia…
Trên đỉnh núi trung tâm của tam cấp đồ án, lúc này thủ hộ giả quát lớn:
- Không giỡn nữa! Lão tử tung đòn quyết định đây.
Nói đoạn giơ kiếm chỉ về phía Văn Lục, linh khí ùn ùn từ tứ phía cấp cấp hội tụ trên lưỡi kiếm. Thoáng chốc, linh khí của cả tam cấp đồ án đều bị hút sạch sẽ. Nhìn về phía Văn Lục thủ hộ giả Lê hề hề cười:
- Thập nhị kiếm thế, thức thứ chín: Huyết Bạo.
“Ầm…”
Một vụ nổ đột ngột vang lên trên mũi kiếm, luồn năng lượng hình cầu bay vút ra khỏi thanh thần kiếm chớp mắt đã phóng vút về phía trước. Trên đường đi, linh khí bị triệu tập về đang vây xung quanh cũng bị hút tới khiến trong nháy mắt quả cầu trở nên khổng lồ đủ để bao trọn một toà nhà ba tầng.
Khuôn mặt của thủ hộ giả vặn vẹo, thanh kiếm không ngừng điểm điểm vẽ vẽ về phía trước. Trong cổ họng gầm lên những tiếng trầm thấp, hiển nhiên thi triển ra chiêu thức này thủ hộ giả cũng hao tổn tinh thần và lực lượng cực lớn. “Hừ! ngay từ đầu hoàn toàn có thể thi triển thức cuối cùng. Chỉ là bỗng nhiên ra đòn mạnh vậy trong tỉ thí thì thật mất mặt. Hiện tại linh khí chỉ còn đủ cho thức thứ chín, để xem hắn chống đỡ thế nào.”
Phía đối diện, Văn Lục thoáng chốc nhíu mày, chân phải khẽ đặt sang bên, cả người đứng thẳng như thanh lợi kiếm chọc thẳng lên trời. Cả người khí thế cuồng phát, áo choàng màu đen cùng với mái tóc dài không gió tự động bay phần phật. Hai tay Văn Lục nắm chặt chuôi đại đao, một khí tức kinh khủng nhanh chóng hội tụ quanh người, thanh đại đao cũng sáng chói loà.
“Hống…”
Một tiếng long ngâm bén nhọn vang lên trong lòng mọi người khiến cả đám sửng sốt. Không đợi mọi người phải trờ lâu, sau tiếng long ngâm, sau lưng Văn Lục chợt hiện lên một con rồng dài tới hơn ba trăm mét, lớn cũng phải tới mười mét có dư.
Mọi người kinh ngạc, ngay cả những người trong tổ đội số mười hai cũng há hốc mồm. Chiêu thức này của Văn Lục hiển nhiên mấy người Kiệt Hào đã thưởng thức qua, nhưng lúc đó hình ảnh con rồng vừa mờ vừa ảo. Hiện tại mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng từng vảy màu đỏ chói của con rồng, ngay cả khí thế cùng tiếng long ngâm cũng khiến nhiều người thực lực kém lâm vào mê muội. Với kỹ năng chúc phúc “Tăng Cường” của thể thuật cùng với chính bản thân của “Long Ảnh Hoá Hình” cũng tăng cường sức mạnh lên rất nhiều. Ngay cả một số vị trưởng lão đã đạt cấp mười cũng sửng sốt run rẩy, bọn họ đối với lực lượng bản thân cũng không dám trực đối đầu với con rồng kia, nói gì tới đám thí sinh đang ở phía sau. Cả đám mặt mày trắng bệch…
Chỉ tiếc thủ hộ giả là người trực tiếp bị long ngâm công kích nhưng dường như không bị chịu ảnh hưởng mà hắn còn hưng