Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 208: Viện Quân
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trên bầu trời, xuyên qua các tầng mây, một bóng đen bay vút đi như tia chớp thoáng chốc đã mất dạng cuối chân trời.
Áo khoác rộng lớn cùng mái tóc dài đón gió bay phần phật, cổ tay Văn Lục vừa lật, một mũi tên tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay. Khẽ búng nhẹ, ngay cả tàn ảnh cũng không lưu lại, mũi tên bay vút đi.
- Hừm! Đụng tới gia đình ta, cả đám chuẩn bị chết đi.
Trên khuôn mặt lộ ra vẻ giận dữ, đôi lông mày nhíu nhíu hiển nhiên hiện giờ Văn Lục cực kỳ tức giận. Hắn trăm tính ngàn tính biện pháp để che đấu tung tích gia tộc. Không nghĩ ra rằng có người lại tìm được ra tung tích của gia tộc hắn. Thế mới biết trong giới tu luyện giả kỳ nhân dị sĩ còn nhiều lắm, không thể coi thường chút nào.
Bóng người chớp động với tốc độ tối đa, chẳng mấy chốc Văn Lục đã đứng lơ lửng trên không trung của một ngôi làng hẻo lánh.
“Chín, mười, mười một tên… Ừm, chín tên cấp sáu sơ cấp, hai tên cấp sáu cao cấp và một tên cấp bảy. Với lực lượng này cũng dám chọc tới ta?”
Trong căn nhà, hơn hai mươi người cốt cán của gia tộc đang chia thành hai phe phái. Lúc này bên phía Văn Kiền đã có thêm năm người nữa. Ý nghĩ muốn quy phục của Văn Kiền đưa ra mặc dù ban đầu có nhiều phản đối nhưng sau khi một tộc nhân giấu thanh dao con trong người tập kích tên cao to đứng gần nhất thì tất cả đều há hốc mồm.
Tộc nhân nọ chỉ vừa nhổm dậy tên to cao đã biết, lại nhìn con dao trong tay sáng loáng hắn vẫn cũng chỉ nhếch mép cười ưỡn ngực cho người kia đâm thoải mái. Đến cuối cùng dưới ánh mắt sợ hãi của những người trong phòng, tộc nhân kia đâm dao tới không làm trầy xước lấy một vết. Thậm chí tộc nhân kia dùng hết sức bình sinh, lực đạo quá mạnh khiến cho tay nắm ở chuôi dao bị trượt lên trên mũi dao, máu tươi chảy đầm đìa.
Tên to cao đơn giản giơ ngón tay “búng” một cái, tộc nhân kia như chiếc lá bay vọt tới góc phòng đánh làm cái “bụp” lên tường nhà rồi xụi lơ “chảy” xuống mặt đất nằm im bất động.
Kết quả của việc lập uy vô cùng tốt, trong đám người xanh mặt liền có năm tên lủi vội về phía Văn Kiền, miệng không ngớt tỏ ý hàng phục, thề sống thề chết sẽ bắt được Văn Lục giao cho đám người mặt đồ dạ hành.
Hành vi “bán tộc” cầu vinh như vậy khiến những người còn lại nổi giận đùng đùng. Trong lòng mặt dù sợ hãi nhưng những người nông thôn thường ngày thật thà chất phát như vậy không ngờ lúc này kiên quyết thà chết cũng không phản bội lại gia tộc. Nhìn đám người mặt đỏ tía tai chửi nhóm người Văn Kiền, mười một tên mặc đồ dạ hành không khỏi nhíu nhíu mày. Cuối cùng tên thủ lĩnh mới thở dài dạo:
- Ngay cả trong dân gian cũng nhiều người trọng nghĩa khí như vậy… bảo sao Đại Việt đời đời xuất hiện hào kiệt.
Nói đoạn tức giận nhìn về phía những người không chịu quy phục, tên thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng:
- Nghĩa khí thì sao chứ? Trong mắt ta cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.
Nói xong quay sang phía tên to lớn sừng sững bên cạnh quát:
- Giết hết những tên chống đối đi.
Tên to cao cung kính khom người cung tay với tên thủ lĩnh, rồi vác khuôn mặt đằng đằng sát khí bước tới. Đám người trong tộc lúc này cực kỳ sợ hãi, đối mặt với cái chết cận kề ai nấy mặt đều trắng bệch. Lại có thêm một người quá sợ hãi vội vàng lủi sang phía nhóm người Văn Kiền. Những người còn lại mặt dù chân tay run lẩy bẩy nhưng vẫn cắn răng nhất quyết không chịu nhục.
Đang lúc tên to con giơ bàn tay đầy cơ bắp cuồn cuộn túm lấy cha của Văn Lục, em gái nhỏ bên cạnh và mẹ của Văn Lục liền lao tới hòng giành lại người. Đứa em gái thậm chí còn hung hăng cắn lên bắp tay của tên to cao đánh làm cái “cộp”. Hàm răng ê ẩm, cô bé nước mắt ngắn nước mắt dài căm hận nhìn đám người quát: truyện copy từ
- Hu hu… Các ngươi nhất định sẽ hối hận. Anh trai của ta sẽ về chém giết các ngươi…
Đám người mặc đồ dạ hành nghe vậy liền sửng sốt, tiếp đó ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Anh trai ngươi? Không biết giờ này hắn chạy như chuột chết ở chỗ nào. Còn dám về cứu các người sao?
- Ngươi nói láo! Anh trai ta nhất định sẽ về trả thù cho ta. Ngươi cứ rửa cổ đi mà đợi đi…
- Hừ! Giết hết đám người phản đối kia cho ta… một tên không lưu. Còn ba người này…
chặt hết tứ chi đợi sau này lấy uy hiếp tên khốn kia.
Mười người mặc đồ đen nghe vậy đằng đằng sát khí. Tên to cao nhếch khoé miệng lên nói:
- Việc này cứ giao cho ta là được. Ha ha… ta thích mùi máu a… mùi máu thật kích thích.
- Không!
Mặc kệ tiếc hét thê thảm của hai người phụ nữ bên cạnh, tên to cao giơ chưởng thành đao tính chặt gẫy hai chân của người cha. Trong lúc mọi người sợ hãi trắng bệch khuôn mặt, một giọng nói bình thản vang lên khắp căn nhà khiến cả đám mặc đồ đen dựng tóc gáy:
- Ngươi còn chưa đủ tư cách đụng vào cha ta!
Tiếng nói vừa dứt không đợi mọi người kịp định thần thì hai cánh tay tên to cao bất chợt rụng xuống đất, máu từ trên hai chỗ tay cụt tuôn ra sối xả. Cơ mặt tên to cao giật giật một hồi, tiếp đó mới sợ hãi hét lên vội vàng lùi về
phía sau.
Máu tươi từ hai tay tên to cao vừa phun ra muốn chạm vào những người trong gia tộc, thình lình một bóng đen hiện ra chắn phía trước. Tất cả những tia máu kia chưa chạm tới người liền như đụng trúng phải tấm kính vô hình rớt xuống đất. Mọi người sợ ngây người, ngay cả tên thủ lĩnh đang ngồi lãnh đạm cũng bật người đứng dậy, ánh mắt không khỏi sợ hãi cực độ. Đối phương làm cách nào vào trong phòng hắn cũng không biết, vậy chẳng phải người nọ muốn giết mình liền dễ như lấy đồ trong túi sao? Hắn không biết với tầng Vụ Ẩn bao quanh người của Văn Lục thì dù đối phương có trên cấp muốn phát hiện cũng có chút khó khăn nói gì tới cấp bảy sơ cấp của hắn. Ngay cả hai tên