Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 214: Dị Biến
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khuôn mặt lão già lúc xanh lúc trắng bệch, giận “sôi người” đuổi theo tiểu Nghê đang vẫy vẫy đuôi ngậm trái cầu bỏ chạy. Tổn hao biết bao công sức, lại dùng chính huyết tinh bản nguyên của mình để thúc đẩy pháp bảo cắn nuốt lực lượng khủng bố của Văn Lục mà tiến hóa. Lão già còn dùng cả một kiện linh hồn bị nhốt trong chiếc bình của lão để hi vọng pháp bảo tiến cấp.
Ngoài sự mong đợi, Phệ Huyết Hoa của lão không những tiến cấp lên bảy cánh mà còn tiến vào trạng thái hoản mỹ nhất… “kết trái”. Nếu theo dự tính, không lâu nữa pháp bảo sẽ tiến hóa thành các bông Phệ Huyết Hoa nữa và “trái cầu” bảy màu kia sẽ làm pháp bảo mẹ, lúc đó uy lực sẽ vô cùng khủng bố.
Đáng tiếc, pháp bảo vừa “ra lò” lão già còn chưa kịp đắc ý trọn vẹn thì bị một con cún con “cướp” mất. Dù bất cứ ai trong tình huống này cũng không cách gì bình tĩnh chứ đừng nói gì tới lão ma đầu thiên tân vạn khổ để làm pháp bảo tiến cấp này.
Văn Lục nhìn cảnh một lão già đuổi một con cún con phóng vun vút trên không thì ngẩn người một chút. Tiếp đó nhanh chóng vận chuyển vòng ngũ hành lực lượng đuổi theo. Vòng ngũ hành tương sinh không giữ lại chút nào lực lượng dùng cả vào cho việc phi hành hơn nữa tiểu Nghê lại từ phía đối diện chạy về phía hắn cho nên chẳng mấy chốc Văn Lục đã sonng song phi hành với tiểu Nghê:
- Nhóc con! Ngươi cướp viên cầu đó của lão già làm gì?
Văn Lục tò mò quay sang hỏi tiểu Nghê, chỉ thấy nó há mồm “ô ô” một cái làm trái cầu rớt ra ngoài. Nó cuống quýt vội vàng quay người một ngụm ngoạm lấy trái cầu rồi tiếp tục chạy. Ánh mắt bất mãn của tiểu Nghê chiếu lên người Văn Lục ý bảo tại hắn hỏi mà làm nó đánh rớt bảo bối. Văn Lục bật cười:
- Ha ha! Không nghĩ tới ngươi cũng có sở trường làm đạo tặc! Sau này hai ta hợp tác chia năm năm… thế nào?
Tiểu Nghê đảo cặp mắt lườm lườm Văn Lục một cái, một ý niệm cố gắng truyền vào đầu hắn: “ Ai thèm làm đạo tặc với ngươi chứ, nếu có ta làm một mình cũng được”.
- Ngươi…! Hừ, vong ân bội nghĩa. Mau trả lại tất cả linh hạch ma thú trước giờ ta cho ngươi ăn đây.
- Ách! Chia thì chia, vậy sau này cướp bảo bối ngươi một nửa ta một nửa.
- Giờ ta đổi ý rồi! Công ta nuôi ngươi bấy lâu, ta lấy chín ngươi lấy một.
Nghe Văn Lục nói vậy ngay cả tiểu Nghê cũng nhảy dựng lên, phun trái cầu ra ô ô một hồi kháng nghị. Văn Lục điềm nhiên mặc cả:
- Vậy thì tám, hai. Ngươi hai ta tám.
Tiểu Nghê vẫn ngúng nguẩy lắc lắc cái đầu nhỏ, cái chân giơ lên không trung vẽ ra một bên sáu vạch một bên bốn vạch. Nó tự nhận lấy bốn vạch về phía mình, Văn Lục thấy vậy cười ha hả xoa xoa đầu tiểu Nghê:
- Có nghĩa khí! Biết tự nhận phần ít về mình. Sau này linh hạch ta cho ngươi ăn nhiều… ha ha…
Đang lúc Văn Lục và tiểu Nghê còn “chia chia, mặc cả” thì tiếng lão già áo xám đã gầm lên từ phía sau.
- Hai tên nhãi nhép, trả pháp bảo lại cho lão phu.
Văn Lục nhìn về phía sau thấy lão già một trảo chụp tới hòng đoạt lại trái cầu thì vội quát:
- Không xong…
truyện copy từ
Chưa đợi Văn Lục kịp chộp trái cầu vào tay, tiểu Nghê đứng bên cạnh đã nhanh chóng ngoạm lấy rồi tiếp tục cong mông chạy trốn. Văn Lục cũng vội vàng đuổi theo bất mãn gọi:
- Ngươi hoảng cái gì chứ? Hai ta hợp lại thịt lão già…
- Không! Là “ba ta”, ngươi quên mất bổn công chúa rồi hả?
Văn Lục vừa nói, từ bên trong thanh đại đao lại vọng ra tiếng kháng nghị bất mãn của Bạch Y Công Chúa. Một tổ hợp “quái dị” bị một lão già “quái dị” truy đuổi khiến cho khuôn mặt của cả đám Thủ Hộ Giả Lê đều trở nên… “quái dị”.
Bên dưới mặt đất của thôn làng nhỏ, Nguyệt nhẹ nhàng ngồi xuống trước sân nhà Văn Lục, lôi từ trong Mầm Thế Giới ra một cây cổ cầm, ngón tay khẽ lướt nhẹ. Một âm thanh dịu dàng lan tỏa ra bốn phía, độ mở rộng lên tới trên một trăm km.
Trong phạm vi này, tất cả những người có chút ký ức về trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi đều mơ mơ màng màng bị dẫn dắt đi vào trong nhà rồi ngủ say li bì. Những người dân làng còn đang phấn khích vì được quan sát trận chiến của các “thần tiên”, có nhiều người thấy cảnh huyết tinh bạo lực còn nôn khan hồi lâu, khuôn mặt trắng bệch. Nhưng là ngoại trừ cha, mẹ, em gái Văn Lục và trưởng tộc ra thì tất cả sau khi nghe tiếng đàn của cô nàng nhỏ nhắn xinh đẹp kia liền lâm vào mê hoặc, tất cả những điều trông thấy vừa rồi đều bị xóa sạch, cứ như vậy lần lượt mơ mơ hồ hồ đi vào nhà ngủ. Sau khi dậy, chắc chắn mọi người lại sinh hoạt bình thường như chưa có truyện gì xảy ra… quả là kỳ diệu. Nếu sau này người nào bỗng nhiên cảm thấy bị thiếu một phần thời gian của mình thì hiển nhiên… ngươi đã gặp “thần tiên” trong truyền thuyết.
Mà Vân Trọng cũng không nhàn rỗi, dưới con mắt kinh ngạc của cha mẹ Văn Lục, hắn khẽ vươn mình rồi hét lên một tiếng. Hai tay Vân Trọng ầm ầm đập xuống mặt đất.
Tiếng em gái của Văn Lục đang núp sau cha mẹ kinh hô:
- Nhìn kìa! Mấy ngọn… ngọn núi “lành” lại.
Cha mẹ Văn Lục và trưởng tộc nhìn sang đều há hốc mồm. Quả nhiên lành lại, từng ngọn núi bị lực lượng khủng bố của Văn Lục và lão già phá hỏng thì đều từ từ mọc lên, y hệt như trước. Ngay cả những hố sâu bị cày sới cũng dần dần liền lại. Cha mẹ Văn Lục nhìn về phía mọi người vây quanh mình đều nhịn không được nuốt khan một ngụm nước bọt. Nhiều hơn chính là trong lòng họ càng thêm vui sướng. Con trai mình kết thân với những “thần tiên” như vậy đúng là ngoài tầm suy nghĩ của bốn người. Trưởng tộc lại càng