Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 229: Diễn Luyện Đại Trận
Nguồn: Tàng Thư Viện
Giao tiếp hồi lâu với Diệu Thiện, Văn Lục cũng biết thêm nhiều về Phật Pháp. Mặc dù công pháp tu luyện của bọn họ không chắc có thể vượt qua được tu thuật của Đại Việt nhưng về rèn luyện tâm cảnh thì quả là có chỗ đáng để học hỏi. Nhất là từ trước tới giờ Văn Lục chưa lúc nào để “mũi trên trán”, đối với hắn, bất cứ sự vật sự việc nào đều có thể mang lại cho con người ta những bài học quý báu. Do vậy Văn Lục cũng không ngại cúi mình học hỏi những điều hay từ Diệu Thiện.
Duy chỉ có một điều làm Văn Lục không cho là đúng, theo cách nhìn của hắn thì con người ta sinh ra nếu ngay cả thất tình lục dục mà cũng ngăn cấm hủy bỏ thì lúc đó con người… ra cái gì? Sống như vậy còn có thú vui sao? Cho nên theo Văn Lục thì sống sao cho lương tâm mình không “cắn rứt”, sống đúng với bản tâm là được.
Bất quá cách sống là do suy nghĩ của mỗi người, Văn Lục cũng không coi mình là thánh nhân hiểu rõ nhân quả, duyên phận của người khác. Cho nên suy nghĩ này hắn cũng chỉ để trong lòng, thời gian sẽ là câu trả lời đúng nhất, suy nghĩ nhiều chỉ tổ mệt óc.
Hẹn ngày tái hội, từ biệt Diệu Thiện, Văn Lục cũng không quên tặng cho ni cô nho nhỏ một túi kẹo làm hưng phấn đỏ bừng đôi má. Văn Lục nhìn vậy lại muốn giơ tay nựng nựng một hồi, thật là một tiểu cô nương khả ái, không biết cha mẹ nào nỡ bỏ tiểu cô nương xinh đẹp lại ở cổng chùa a.
Về tới nhà, đám người Văn Lục bị tình huống trước mắt làm cho cả đám há hốc mồm. Chỉ thấy trong nhà ngoài vườn qua lại toàn là những tà áo trắng thướt tha duyên dáng đi lại. Nam đệ tử tinh anh thì vận bộ đồ áo the truyền thống, eo thắt đai rồng anh khí mười phần. Đương nhiên không áo the của nam đệ tử không chỉ có màu xanh, cùng màu xám truyền thống mà còn nhiều màu sắc đỏ, trắng tùm lum. Mặc dù nhiều màu như vậy bất quá hoa văn trang trí bên trên cũng không khiến người ta “chói mắt” mà càng nhìn càng thấy nổi trội, tôn vinh khí chất của các nam đệ tử.
Văn Lục chỉ biết ngẩn người nhìn thủ hộ giả và Trần Tiêu đứng trước mắt nói:
- Các ngươi chơi trò gì đây? Muốn tập kịch à?
Thủ Hộ Giả Lê thở dài ngao ngán:
- Ai nha! Đúng là mất mặt quá.
Sau một hồi vòng vo tam quốc, đám người Văn Lục mới biết được nguyên nhân. Ra là Thủ Hộ Giả Lê cùng Trần Tiêu và đám đệ tử tinh anh hâm mộ hắn bị cách thanh niên trong làng thách đấu rượu. Kết quả là ra quân mười trận thì thua liểng xiểng đến chín trận.
Mà món đồ cá cược chính là đám người Thủ Hộ Giả Lê phải bỏ đi các bộ đồ xanh xanh đỏ đỏ loạn xì ngầu mỗi người một kiêu kia. Thay vào đó là nam phải mặc áo the truyền thống, nữ phải mặc bộ đồ áo dài dân tộc. Theo như đám thanh niên làng nói rằng:
“ Mang thân là người Đại Việt, đừng có nhìn người nước ngoài rồi quay lại than thở rằng nước ta không có “bản sắc” như của bọn nó! Cho nên để tỏ lòng yêu nước thì việc xoen xoét nói miệng vẫn không đủ mà phải thể hiện bằng hành động của mình. Bởi vậy từ giờ phút này chúng mày phải mặc áo truyền thống trong mỗi dịp lễ… Nếu không chấp nhận được thì lượn đi cho nước nó trong, đừng có đâu với cách anh là không xong đâu.”
Nghe xong những lời “chân đất” của đám thanh niên choai choai, cả đám tinh anh hận không có cái lỗ to nào mà đồng loạt chui xuống, đầu óc choáng váng ong ong một hồi. Sau cùng ngay cả Thủ Hộ Giả Lê mặt mày cũng đỏ như gấc chín hăng hái thi đấu. Không thể không phục, không ngờ đám thanh niên làng đang “biêng biêng” này lại nói ra lời “kinh điển” như vậy. Ít ra trong đầu bọn họ vẫn đơn thuần là tôn sùng tổ tiên, yêu đồng bào yêu tổ quốc của mình. Họ ít tiếp xúc với văn hóa nước ngoài thì kiến thức họ cũng ít đi, nhưng ngược lại họ được vun đắp một hình tượng đất nước quật cường, đoàn kết từ miệng ông bà cha mẹ để lại.
Thủ Hộ Giả Lê máu nóng tràn lên đầu, đụng chạm tới vấn đề gì còn được chứ nói hắn không yêu tổ quốc thì khiến hắn đứng ngồi không yên. Ngay cả điều kiện nếu đám thanh niên thua cũng không thèm hỏi, lập tức lao vào thi đấu. Đương nhiên những tinh anh phía sau ai cũng đều là thiên tài trong ngàn vạn đệ tử chọn tra đều mang ngạo khí trên mình. Không có ai là gian lận trong thi đấu, do vậy khi đấu rượu cũng không thèm dùng lực lượng làm tan rượu. Nhất là nghe nói mấy can rượu to lớn này đều mang từ Kim Sơn, Ninh Bình đều là những loại rượu mạnh. Kết quả khỏi cần nói, đám tinh anh mặc dù có thân thể cường tráng nhưng ít người thưởng thức qua những loại rượu mạnh như vậy. Đối thủ của bọn họ lại là những thanh niên từ nhỏ đã tiếp xúc qua thì thua là cái chắc chắn.
Nghe xong cuộc đấu không thua kém gì trận trung kết hạng mục võ thuật của Việt Thuật Đại Hội, Văn Lục cũng phải phì cười. Nhìn qua một lượt Văn Lục thấy, đối với những nữ đệ tử ai nấy đều hưng phấn với bộ áo dài dân tộc màu trắng tinh khiết, hiển nhiên tất cả đều hài