Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 244: Tâm Hoa
Nguồn: Tàng Thư Viện
Vị lão già Nhẫn Giả có chút suy yếu sau khi khởi động truyền tống trận, mỉm cười nhìn quanh toàn bộ các tinh anh trẻ tuổi của các thế lực rồi nói:
- Những anh tài của ta! Thời điểm của các ngươi đã tới. Thành danh hay thành “cát bụi” thì cũng bắt đầu thôi.
Lời vừa dứt, dưới quảng trường lập tức oanh động. Các đệ tử hưng phấn hận không thể chạy ngay vào trong Địa Cầu Đại Hội Giới để tầm bảo. Văn Lục nhìn thoáng qua một lượt cũng thấy có ba mươi thế lực. Ngoài mười hai thế lực đứng đầu ra, còn lại chủ yếu là các thế lực nhỏ, các môn phái vừa đủ yếu tố để tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả.
Lúc này các tinh anh của các thế lực bắt đầu di động về phía truyền tống trận khổng lồ. Theo thứ tự xếp hạng của kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước, đệ tử tinh anh của Nhẫn Giả được nhập Địa Cầu Đại Hội Giới đầu tiên, tiếp đó tới Băng Cung… rồi lần lượt cho tới thế lực thứ ba mươi. Nguyên do có tu thuật Đại Việt chen ngang nhảy vào vị trí số mười một ngồi, do vậy thế lực thứ ba mươi của kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước bất đắc dĩ bị các môn phái có thứ tự mạnh hơn muốn loại bỏ. Tuy nhiên điều làm mọi người ngạc nhiên là dưới sự chống cự của thế lực có cái tên Thần Cốc Môn này thuộc tu chân giả này Vô Cực môn đứng thứ mười một của Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả kỳ trước không ngờ bị loại.
Bất quá nếu cẩn thận suy nghĩ kỹ thì điều này cũng không đáng ngạc nhiên. Vô Cực môn do bị tu thuật Đại Việt đá ra ngoài khỏi dinh thự liền tức tối đi tìm các thế lực yếu hơn hòng chiếm lấy dinh thự. Đáng tiếc là mặc dù có tới ba mươi thế lực, hai mươi thế lực cuối cũng sàn sàn nhau không chiếm tiện nghi được là bao nhiêu. Do vậy Vô Cực môn đi tới đâu cũng bị chống cự quyết liệt, kết quả là trải qua nhiền lần “luân xa chiến”, Vô Cực môn không những không chiếm được cái dinh thự nào mà còn hao binh tổn tướng, ngay cả thế lực cuối cùng xếp thứ ba mươi là Thần Cốc môn cũng dương oai đánh cho Vô Cực môn te tua, khiến bọn họ chỉ có nuốt oán hận mà trở về môn phái.
Giữa quảng trường. truyền tống trận của Địa Cầu Đại Hội Giới trước mặt mọi người cực kỳ đặc biệt, hoàn khác so với những truyền tống trận thông thường. Những truyền tống trận thông thường đều truyền tống theo kiểu nhóm. Có nghĩa là khi có đông người, truyền tống bình thường đều gom đủ số người theo giới hạn nào đó rồi truyền đi. Sau đó lại tốn thời gian khởi động, thời gian định vị mốc rồi nhon đủ số người mới truyền tống tiếp. Còn truyền tống trận của Địa Cầu Đại Hội Giới trước mắt thì không vậy, giống như bỏ cát vào chai, cứ người nào bước vào phạm vi truyền tống liền bị truyền đi ngay, hoàn toàn không phải “gom người” như các truyền tống trận thông thường.
Tinh anh của mười thế lực đứng đầu rất nhanh đều bước vào truyền tống trận, đã tới lượt của tu thuật giả Đại Việt. Dưới cái nhìn đầy quan tâm của ba vị trưởng lão, Văn Lục và Thủ Hộ Giả Lê dẫn theo năm mươi tám tinh anh từ từ bước vào truyền tống trận. Vừa lúc này một luồng áp lực bao phủ lấy Thủ Hộ Giả Lê khiến khuôn mặt hắn biến sắc. Ở bên cạnh, Văn Lục thấy vậy thì lạnh nhạt quay mặt về phía Huyết Tộc hừ lạnh một cái, linh hồn uy áp ầm ầm đổ tới khiến vị trưởng lão khô gầy của Huyết Tộc kia giật mình kinh hãi lùi lại mấy bước.
“Tưởng dùng biện pháp này để cho Thủ Hộ Giả Lê truyền tống “vô định vị” sao? Ra ngoài ta sẽ “xử” ngươi”
Cái gọi là truyền tống vô định vị chính là chỉ cần Thủ Hộ Giả Lê bước vào truyền tống liền bị ngẫu nhiên truyền tới không gian hay vị diện bất kỳ. Thậm chí Thủ Hộ Giả Lê có thể bị truyền tống thẳng ra không gian hư vô. Như vậy tỉ lệ truyền đúng tới Địa Cầu Đại Hội Giới là cực kỳ nhỏ bé nếu không muốn nói là không có chút hi vọng nào. Đây là một cuộc nhúng tay cực kỳ vô liêm sỉ, bất quá từ lúc tới Địa Cầu Đại Hội Giới lần này, Văn Lục cũng chứng kiến rất nhiều người vô liêm sỉ, da mặt dày kinh khủng ra cho nên việc Huyết Tộc trưởng lão làm hắn cũng không ngạc nhiên lắm. Cùng với việc uy áp linh hồn Văn Lục còn để lại một ẩn ký linh hồn bám trên người vị trưởng lão Huyết Tộc kia. Ra ngoài khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới nếu có cơ hội nhất định đem lão già này diệt gọn gàng.
Truyền tống trận lóe lên ánh sáng, Văn Lục và mọi người được truyền tống tới Địa Cầu Đại Hội Giới. Trước khi đi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng Lệ Phong Trưởng Lão quát lớn:
- Mấy tên hút máu khốn khiếp kia. Dám ám toán đệ tử của lão phu. Các ngươi chết chắc rồi… xem chiêu.
Quang hoa màu xanh biếc bao bọc lấy Văn Lục trong thông đạo không gian. Nhìn quanh Văn Lục chỉ thấy vô số dải ánh sáng kéo dài dọc theo bốn phía của thông đạo. Nhìn kỹ Văn Lục mới phát hiện ra thực tế bao phủ thông đạo là do những đốm sáng khổng lồ có các hình dáng đa dạng như hình tròn, hình vuông, hình thoi… Do tốc độ di chuyển của quang mang xanh biếc bao quanh Văn Lục quá nhanh, cho nên hắn mới nhìn ra nhiều dải ánh sáng như vậy. Xen kẽ giữa các đốm sáng năng lượng là vùng là màu đen thẳm của không gian hư vô. Cũng may giữa các đốm sáng có những liên kết kỳ diệu, bởi vậy tác dụng của không gian hư vô ở trong thông đạo là không còn đáng kể. Nếu không chỉ cần một khe hở thôi, lực hút khủng khiếp của không gian hư vô cũng đủ phá tan thông đạo hoặc lôi Văn Lục đi tới một địa phương không xác định nào đó. Nhất là với tính không ổn định như vậy, Văn Lục dù là tu thuật giả thể thuật cấp tám viên mãn dù không chết cũng bị lột da. Đừng nhìn lần trước Văn Lục đi vào không gian hư vô lành lặn mà tưởng lầm. Lần trước Văn Lục vào không gian hư vô là do trưởng môn của Lệ Sơn phái đã cố định cửa vào cùng với điều hòa sức mạnh của không gian hư vô mới để Văn Lục thoải mái “bơi lội” trong đó.
Mỹ lệ cùng nguy hiểm trôi qua nhanh chóng, Văn Lục chỉ thấy chớp nhoáng, người đã xuất hiện bên cạnh một bức tường màu nâu vàng. Chưa vội hoạt động, linh thức của Văn Lục tỏa ra bốn phía chợt giật mình cái thót. Với linh thức hiện tại của Văn Lục dù có bao phủ toàn bộ trái đất cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên ở đây không biết là do vật gì làm nhiễu, hoặc là do hoàn cảnh đặc biệt của Địa Cầu Đại Hội Giới mà phạm vi linh thức của Văn Lục giảm thảm hại, ước chừng ba mươi triệu km vuông so với năm trăm mười triệu km vuông của trái đất thật là môt trên trời, một dưới đất.
Hơn nữa Văn Lục còn phát hiện ra bức tường màu nâu vàng phía sau lưng không phải là đồi núi hay