Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 252: Thương Trận
Nguồn: tangthuvien
Vương Thập Lăng vừa quát lên thì đám đệ tử tinh anh tiên môn cũng lập tức hành động. Chỉ thấy đủ các loại lửa tạp nham từ hỏa dược, băng hỏa, âm hỏa… thậm chí còn có hồn hỏa xếp hạng thứ hai trong bảng các loại hỏa đều được bung ra. Cho dù đám đệ tử tiên môn có tu vi thấp hơn Na Na đi chăng nữa thì nhiều loại hỏa như vậy đổ ra khiến nàng chật vật muốn chết. Những dây leo do mộc lực lượng của nàng tuôn ra đều bị thiêu đốt. rất nhanh đám đệ tử tiên môn lần nữa vây tròn áp sát lại gần nàng.
Na Na gấp đến nối khóc hu hu, thường ngày dưới sự bao bọc yểm trợ của Lung Quang và Vân Trọng, nàng rất có “phong phạm” của người lãnh đạo, bình tĩnh trong chiến đấu. Không nghĩ rằng hiện tại chỉ có một mình đối mặt với đám ngụy quân tử thì hoảng hốt một trận, miễn cưỡng ngăn cản.
Đang lúc Na Na nghĩ mình sẽ bị làm nhục thì cứu cánh của nàng đã tới. Từ cây tiểu kỳ vang lên giọng nói bình tĩnh của cô nàng sát thủ:
“Lấy cây tre làm chủ công, lấy mộc lực lượng tương hỗ, lập tức bày thương trận”
Hai mắt Na Na đang đỏ, hoe, lệ hoen cả mi, vừa nghe thấy Hương nói vậy thì ngẩn người. Vừa sửng sốt, mười mấy hỏa cầu từ xa bay tới khiến nàng lại một lần nữa chật vật tránh né, góc váy lại bị cháy xém một mảng dưới mắt cá chân. Hai má đỏ bừng, Na Na thiện lương đã tức giận rồi, bất kể Hương sát thủ nói có hiệu quả hay không nàng ngay lập tức làm theo. Đang đứng thẳng người, chiếc eo nhỏ xinh của nàng thình lình gập xuống, hai bàn tay ngọc nhanh nhẹn vỗ lên mặt đất.
Đám đệ tử tiên môn đang đánh tới thống khoái đầm đìa, chỉ cần mấy đòn công kích nữa thì cô bé đáng yêu này nhất định bị tóm rồi. Vương Thập Lăng và người trung niên tên Vương thúc kia cũng khoái chí lướt con mắt dâm tà lên những vết rách trên bắp chân đối phương thầm nhủ: “Quả nhiên là cặp chân đẹp”.
Bất thình lình toàn bộ những cây khổng lồ trong diện tính trăm mét xung quanh bỗng nhiên héo rũ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, những cây nọ liền như được đắp từ những bột phấn liền lả tả bay theo gió. Đám đệ tử tiên môn sợ ngây người, Vương Thập Lăng đang khoái trí công kích cũng xanh mặt.
Còn chưa đợi đám đệ tử tiên môn hoàn hồn, bên tai đã nghe thấy những tiếng “vút, vút…”. Mặt đất dưới chân tự nhiên tách ra một cái hố, từ trong cái hố lại bất ngờ phóng ra một vật to như bắp đùi, đầu nhọn hoắt xỉa lên khiến cho sáu đệ tử tiên môn bị tập kích bất ngờ không kịp phản ứng bị xiên như xiên táo, mắt còn trợn trừng kinh ngạc cùng hãi hùng.
Vương Thập Lăng không hổ danh là kẻ cầm đầu đệ tử tiên môn, vừa thấy có biến lập tức bay vút lên trên. Lên trời… cũng không thoát, những mũi nhọn như cây thương khổng lồ kia nháy mắt đã vươn dài lên bốn năm chục mét. nếu còn bay lên nữa thì liền vào phạm vi “cấm không” rồi, tới lúc đó dù không bị “xiên táo” thì cũng bị Địa Cầu Đại Hội Giới hút sạch lực lượng, rớt xuống đất mà chết.
Vương Thập Lăng lúc này cũng chẳng quản ba bảy hai mốt vọt ra xa, vừa phóng ra vừa hét toáng lên:
- Con bà nó, mau chạy ra xa.
Vương Thập Lăng bất chấp mất “phong phạm quân tử” của đệ tử tiên môn, chửi thề một hồi hóa ra có hiệu quả. Tên này dùng âm công làm choàng tỉnh các thành viên khiến những người chưa bị xiên rối rít phóng ra xa tránh nạn. Kết quả là cả đám chạy như đàn khỉ bị rung cây, tán loạn nhằm tứ phía mà phóng ra xa khỏi phạm vi rộng tới hơn ba ngàn mét. Mặc dù đám đệ tử tiên môn phản ứng nhanh tuy nhiên vẫn có bốn người nữa chậm chân bị xiên lên, mắt trợn trừng nhìn theo đám bỏ trốn không cam lòng.
Sau khi thấy mình không còn tập kích nữa cả đám đệ tử tiên môn mặt mày trắng nhợt tụ tập lại một chỗ. Lúc này bọn họ nhìn về khu vực “tử thần” thì đều há hốc mồm, chỉ thấy vô số những cây tre đang vươn ra những cành óng ả xanh rì đung đưa theo gió. Những cây ngoài cùng vừa mới tập kích vẫn còn hình dạng của những cây măng, đầu nhọn hoắt như thần thương làm chúng đệ tử tiên môn râng lên một trận lạnh lẽo. Nếu không phải là trong Địa Cầu Đại Hội Giới, việc tập kích dù bất ngờ cũng chóng vánh như vậy chắc gì đã gây được hại cho bọn họ. Nhưng ở đây sử dụng phương pháp như thế này lại trên quy mô rộng bảo sao cả đám xanh mặt nhìn nhau.
Nhóm sáu mươi đệ tử tiên môn là do các đại môn phái khoác trên mình chiếc áo “danh môn chính phái” tụ tập lại rồi thi đấu chọn ra. Hiện tại Vương Thập Lăng ham mê “nữ sắc” làm tổn thất mười đệ tử khiến cho lòng người “lạnh lẽo”… nội chiến lập tức xảy ra. Chỉ thấy những phái có đệ tử bị chết đều đứng ra chỉ trích Vương Thập Lăng chỉ huy bất tài, một con nhóc con như vậy cũng để đội tổn thất như vậy thì mặt mũi để đâu?
Bất quá dưới công phu miệng lưỡi vô địch của hai chú cháu nhà họ vương, cả đám đệ tử tiên môn còn lại đều bị quay như chong chóng. Đầu tiên dùng uy, tên Vương thúc đứng ra chỉ mặt từng người một mắng:
- Cả lũ ăn hại các ngươi còn có mặt mũi quay sang mắng người? Các ngươi đúng là cái ung nhọt của tiên môn mà. Ban đầu có kẻ nào lường trước được con yêu nữ đó lợi hại như thế không? Sao lúc đó không thấy ai đưa ra ý kiến gì, giờ mới tổn thất có tý đã quay sang chỉ trích Vương Thập Lăng. Lợi thì cười ha hả, hại thì quay sang dè bỉu lãnh đạo, ở đâu có cái tiện nghi vô sỉ như vậy. Phi… ta khinh cả đám các ngươi.
Còn chưa đợi đám đệ tử tiên môn hết choáng váng, Vương Thập Lăng đã khẽ thở dài:
- Ai…! Là ta sai. Là do ta không lường trước được độ nguy hiểm của con yêu nữ, để huynh đệ bị chết thảm, tâm can ta đau xót không bút nào tả xiết. Tại đây mong huynh đệ nhận một bái của ta, dù sao việc này cũng làm ta thống khổ vô cùng.
Đám đệ tử tiên môn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, dù còn một số người không phục nhưng đã có nhiều người đứng ra nói đỡ:
- Ây! Không phải là lỗi của riêng Vương công tử, là do tất cả chúng ta sống trong xa hoa đã lâu, lại không biết