Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 277: “Kẻ Dọn Dẹp”
Nguồn: tangthuvien
Sáng sớm, sương phù còn răng phủ ngang những ngọn cây, là là xuống mặt đất, đọng trên những cánh hoa xinh đẹp. Đâu đó vang lại tiếng gầm rống của linh thú, tiếng suối chảy róc rách xen lẫn những tiếng Bạch Cầm Thủy hót làm mê mẩn lòng người. Sau gần nửa tháng nghỉ ngơi hồi sức, đoàn người Văn Lục bắt đầu tiến quân về phía trung tâm Địa Cầu Đại Hội Giới. Nếu tính từ lúc bắt đầu truyền tống vào Địa Cầu Đại Hội Giới thì tới lúc này bọn họ đã ở trong bốn tháng. Chỉ còn sáu tháng nữa để di chuyển qua khu vực số hai và khu vực số một rộng lớn thì quả là hơi eo hẹp về mặt thời gian, vậy mới biết Địa Cầu Đại Hội Giới rộng lớn cỡ nào.
Mấy ngày đầu khi Ngọc Yêu tham gia, doanh trại của mấy người tu thuật trẻ tuổi lập tức “gà bay chó chạy”. Nàng tinh lực dư thừa, không cần ngủ nghỉ, lại như miếng bọt biển tham lam hấp thu kiến thức, gặp ai cũng hỏi khiến cho đám người Thủ Hộ Giả Lê và Văn Lục đầu muốn to như cái đấu. Sau cùng vẫn là lão đại nhanh trí, lôi Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư ném cho nàng… từ đó mọi người mới được yên tĩnh tu luyện, hồi phục sức lực. Muốn tìm hiểu hết Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư à, không đợi nửa vài tháng nửa năm thì đừng hòng. Ngày trước tốc độ đọc biến thái của Văn Lục mà cũng mất cả ba tháng, càng giật mình hơn chỉ đọc được một phần sáu. Nếu các nhà sử học ở dưới nhân gian mà có được quyển Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư này không chừng còn quý hơn mạng của mình… đương nhiên là dưới điều kiện bọn họ biết đọc.
Nhìn mọi người đều tinh thần sung túc, Hương sát thủ điều khiển tất cả kết thành một trận pháp. Trận pháp hiện lên hình một con mãng xà mờ ảo, tốc độ di chuyển của mọi người trong rừng núi càng thêm nhanh chóng và thuận lợi. Cũng may ở khu vực số ba này linh thú hoàng ít ỏi, những linh thú có ý đồ với đoàn người liền bị khí thế của Ngọc Yêu dọa cho bỏ chạy.
Với tốc độ di chuyển nhanh như vậy, Hương dự tính nếu không có gì cản đường, trong vòng một tháng cả đội hoàn toàn có thể vượt qua khu vực số hai. Tuy nhiên tới ngày thứ tư, vừa mới bước chân vào khu vực số hai mọi người đã bị cản lại. Trước mắt mọi người, băng tuyết bao phủ, không khí lạnh lẽo phà vào mặt khiến một số đệ tử nữ mặc áo dài truyền thống rùng mình, vội vàng vận lực lượng bao phủ mới hết run rẩy. Mấy người Văn Lục cũng bị biến cố trước mắt làm cho ngơ ngác. Đây không phải nơi cực bắc của Địa Cầu Đại Hội Giới thì lấy đâu ra băng tuyết a.
Văn Lục khẽ lật tay, bọ hung thủ lĩnh vội vàng chạy lên dò hỏi:
- Chủ nhân muốn hạ thú làm việc gì à?
- Ừm! Tìm mấy tên bay vào trong thăm dò cho ta.
- Như ý chủ nhân!
Từ trên chiếc sừng của bọ hung thủ lĩnh, một làn sóng dao động kỳ diệu lan ra, không đầy mười phút, những con bọ hung linh thú từ cấp bốn cấp năm trở xuống liền cấp tốc tụ họp, tính ra cũng đạt hơn trăm con. Theo lệnh của bọ hung thủ lĩnh, những con bị triệu tập này không dám có chút phản kháng liền tản ra khắp khu vực băng tuyết để thăm dò.
Lại thêm mười phút, Văn Lục nhận được thông tin đầu tiên. Chỉ thấy trước mặt bọ hung thủ lĩnh hiện lên một màn ảnh lơ lửng cách mặt đất hơn một mét. Nhìn thấy màn ảnh này, Văn Lục cũng không khỏi có ánh mắt khác thường về phía co bọ hung thủ lĩnh này. Lúc ở doanh trại, Văn Lục tiện tay quẳng cho nó vài viên đan dược dành cho thú vương, không nghĩ tới con bọ hung thủ lĩnh này không những tiến một cấp mà còn có kỹ năng mới như vậy. Tiểu Nghê bị Văn Lục bỏ ở nhà bảo vệ người thân, hiện tại ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới này có một đàn em đa tài như bọ hung thủ lĩnh này cũng không tệ. Chỉ tiếc là hắn quá nhút nhát, cứ gặp lúc đánh nhau là chạy còn nhanh hơn cả tên lửa.
Trong màn hình bọ hung thủ lĩnh tạo ra, một đám người mặc đồ đỏ chót như máu đang chật vật kết trận chống đỡ một đoàn sinh vật kỳ lạ. Đám sinh vật này trong suốt, biến ảo liên tục như những bóng ma, bay tới bay lui. Càng dọa người là một bọ hung linh thú vừa bén bảng lại gần bọn họ liền bị đóng thành khối băng, rớt xuống đất tan thành mấy trăm mảnh. Nhin thấy cảnh này, đoàn người Văn Lục giật mình cái thót, dù sao con bọ hung vừa rồi cũng đã đạt tới cấp năm, tu vi lớn nhất trong số do thám mà bọ hung thủ lĩnh phái ra. Màn hình vụt tắt, bọ hung thủ lĩnh vội vàng điều khiển con khác bay tới khu vực đó, tuy nhiên lần này biết khôn không dám để con bọ hung này bén bảng lại gần.
Nhìn vào trang phục, mấy người Văn Lục liền nhận ra đám người vận đồ đỏ kia. Chẳng phải bọn họ là Huyết Tộc đệ tử sao? Thế nào mà dây dưa vào đám sinh vật kinh khủng như vậy. Đang lúc mọi người không biết phải làm thế nào, cô nàng sát thủ đứng trầm ngâm nãy giờ chợt mở miệng:
- Đám sinh vật đó được mệnh danh là “Kẻ Dọn Dẹp”. Tốt nhất là tránh xa bọn chúng một chút.
Văn Lục hứng thú hỏi:
- Nga! Giới thiệu qua một chút xem nào.
Hương không nhanh không chậm nói:
- Đám sinh vật này ở sinh ra ở phía bắc Địa Cầu Đại Hội Giới, thiên sinh ưa sạch sẽ. Do một lần trong Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả, có một đệ tử bị truyền tống tới phía bắc, qua một hồi đánh nhau với linh thú, vết thương đầy mình, máu chảy rớt đầy trên băng