Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 282: Nhị Mộc Khôi Lỗi
Nguồn: tangthuvien
Dưới sự kinh ngạc của nhóm người Văn Lục, toàn bộ cây cổ thụ mà mọi người đang đứng bỗng nhiên ầm ầm rung chuyển. Những cành cây đột ngột rung rữ rội khiến những phiến lá xanh to như cái quạt rụng tới tấp. Ngạc nhiên còn chưa hết thì những phiến lá vừa rụng xuống chợt xoay tít thành những bánh răng lợi hại, cắt ngang không khí chém tới đám người Văn Lục. Ngàn vạn lá ập tới khiến mọi người mặt mày trắng bệch một mảng, chân tay lúng túng không biết xử lý tình huống ra làm sao.
Càng kinh khủng hơn là những nhánh cây khổng lồ chợt như sống lại, uốn lượn bao vây. Đầu nhọn của chúng cũng nối gót theo những phiến lá xoay tít xiên tới hòng đâm nhóm người Văn Lục thành những xiên thịt.
Phía cây đối diện, Amij dường như hao tổn tinh thần cực lớn, mặt mày cũng trắng đến dọa người. Tuy nhiên ả vẫn cười khanh khách khoái chí:
- Ha ha! Một đám không biết tự lượng sức mình. Tưởng bọn ta dễ bắt nạt lắm sao. Thưởng thức Nhị Mộc Khôi Lỗ của bổn cung đi. Ha ha…
Phía bên này, trong lúc mọi người đang bối rối liền nghe tiếng Hương quát lên:
- Hoàng Quy Trận…
Mọi người nghe vậy đều lập tức di chuyển về vị trí của mình, ngay cả những đệ tử đang so đấu âm luật cũng đánh ra một kích tối hậu rồi bay vụt trở lại. Bọn họ đương nhiên biết nếu không nhanh chóng kết trận thì chỉ cần một phần nhỏ số lá đang xoay tít kia cũng đủ nghiền bọn họ thành bụi phấn.
Cũng may dường như tinh thần ả Amij kia có vẻ không được tốt lắm, cho nên điều khiển một pháp bảo uy lực như vậy cực kỳ khó khăn khiến tốc độ của những phiến lá tới hơi chậm một chút, vừa đủ để cho trận pháp hình thành. Nếu đổi lại là mấy người có tinh thần lực mạnh mẽ như Thủ Hộ Giả Lê thì đám người Văn Lục chuyến này không chết cũng bị lột da.
Trận pháp vừa hình thành, một hư ảnh Kim Quy tỏa ra quang mang màu vàng sáng rực cả một góc trời. Đây là biểu tượng thần thú thủ hộ của Đại Việt, sức mạnh vô cùng. Một hư ảnh kim quy khổng lồ tới ba trăm mét, đầu kim quy có hai chiếc sừng như sừng hươu, toàn thân màu hoàng kim chói lòa. Những người mang hệ thổ, hệ kim được tận dụng triệt để lực lượng. Lại bao bên ngoài một tầng quang mang hai màu xanh đỏ chính là “thủy hỏa phong luân” vận chuyển không ngừng hòng ngăn lại công kích tầng ngoài. Ở phía chi trước của Kim Quy, Thủ Hộ Giả Lê vung kiếm, một chảo xuất ra, thiên địa biến sắc, cành cây mà mọi người đang đứng liền bị một chảo đập cho nổ tung. Cả đại trận Kim Quy rớt xuống mặt đất.
Phía cây cổ thụ đối diện, đám người Nữ Vương Môn hoảng loạn, Amij trực tiếp hét lớn:
- Không thể nào! Các ngươi làm sao biết được điểm yếu của Nhị Mộc Khôi Lỗi?
Hương nhìn ngàn vạn phiến lá đang xoay tròn đập lên kết giới Kim Quy phát ra những trận bang bang chói tai. Bất quá Hoàng Quy Trận là một trận pháp thuộc thế hệ thứ hai, có thể công kích và có thể di động, tùy biến theo suy nghĩ của người điều khiển trận, hơn nữa sức phòng ngự lại vô cùng biến thái. Có thể nói trận pháp này là trận pháp phòng ngự đỉnh cao nhất của nhóm người Văn Lục lúc này, muốn trong thời khắc ngắn ngủi phá vỡ được nó là chuyện không có khả năng, trừ khi đối phương đã đạt cấp độ không gian giả. Tuy nhiên Nhị Mộc Khôi Lỗi ở đây hiển nhiên chưa đạt cấp độ đó, hoặc ả cầm đầu tên Amij kia chưa đủ khả năng để phát huy tối đa sức mạnh của pháp bảo này, nếu không cây cổ thụ đối diện đã tham gia tấn công cùng rồi.
Thấy phòng ngự không có vấn đề gì, Hương mới khinh bỉ nhìn sang phía đối diện nói:
- Không có gì là không thể. Có trách thì trách ngươi quá ngu đi. Có thể nói ngươi bày ra một cái kế hoạch quá mức cẩu thả.
- Điều này là không thể? Kế hoạch của ta rất kín kẽ, không thể nào có thể sơ hở được.
Hương cũng lười giải thích với ả, rút từ trong người ra một phiến lá vàng, chính là phiến lá vừa nãy nữ đệ tử Ngọc Linh Phái đưa cho. Nàng phe phẩy phiến lá rồi nói:
- Không có sơ hở sao? Vậy thứ đồ chơi này thật ý tứ nha. Không ngờ nó lại giống lá của cây cổ thụ chúng ta đáp lên. Ngươi nói chúng ta có nên nghi ngờ không?
Amij tắc nghẽn không nói được lời nào. Ngay lúc nữ đệ tử Ngọc Linh phái lấy ra phiến lá này, Văn Lục và Hương đã cùng sửng sốt. Tiếp đó Văn Lục dùng linh thức của mình thăm dò toàn bộ cây cổ thụ đang đứng, quả nhiên phát hiện ra vấn đề. Cây cổ thụ… không… phải nói là pháp bảo hình cây, bởi vì ngoài bộ dáng của một cái cây cổ thụ ra, nó chẳng có chút gì giống với một cây thông thường. Bất quá trên pháp bảo này có hơi thở tự nhiên cho nên tu luyện giả bình thường dù có đứng ngay trên cành của nó cũng chưa chắc phát hiện ra vấn đề này. Bởi vậy Nữ Vương Môn mới lợi dụng nó để sám sát nhiều tu luyện giả cường hãn, thậm chí còn có lão bất tử “nằm vùng” của một thế lực nhỏ cũng bị ngàn vạn phiến lá cùng những cành cây to kia vây kín rồi kích sát. Do vậy đám đệ tử Nữ Vương Môn mới có niềm tin hạ gục đệ tử tu thuật giả Đại Việt.
Đáng tiếc… đúng như Hương nói, không biết gì về đối thủ mà cứ cắm đầu cắm cổ đánh là tối kỵ của binh gia. Đám người Nữ Vương