Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 292: “Nghiệp Chướng” Từ Hai Con Linh Thú (1)
Nguồn: tangthuvien
Hương sát thủ vẫn mang khuôn mặt bình tĩnh chỉ huy mọi người kết xà trận chui xuống thông đạo mà Thổ Lân Thú vừa đào ra. Trong khi đó cả đám đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi lúc này bị dọa cho xanh mặt, tốc độ vận chuyển trận pháp còn nhanh hơn cả thỏ, hận không mọc thêm mấy cái chân chạy cho lẹ.
Lúc này trên mặt đất, tia ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là màn đêm tối tăm cùng những tiếng vo vo làm cho đầu óc người ta điên đảo tràn ngập khắp nơi. Văn Lục dùng linh thức quan sát kỹ cũng mặt mày trắng bệch. Trên đầu mọi người là hơn mười ngàn mét đều là “châu chấu”… không sai… tất cả đều là linh thú họ nhà châu chấu. Hơn thế nữa, mười ngàn mét này đều được bao phủ bởi ba tầng linh thú Cách mặt đất hơn hai mươi mét một tầng, cao hơn năm mươi mét một tầng, hơn trăm mét lại có một tầng linh thú châu chấu nữa. Mỗi một con đều to như con bò mộng. Ba tầng như ba tấm thảm che kín bầu trời, khiến ánh sáng cũng không thể lọt qua. Con có tu vi thấp nhất cũng đạt đến cấp ba cấp bốn. Con cấp cao thì cũng phải cấp bảy cấp tám. Không cần nghi ngờ chút nào thủ lĩnh của đội quân biến thái này là một linh thú hoàng mạnh mẽ.
Cũng may Văn Lục nhanh trí để mọi người chui xuống đất. Ở trên mặt đất hoặc ở trên không mà đối phó với đám “ôn dịch” này quả là một suy nghĩ không thông minh chút nào. Ở trái đất cũng có nạn dịch cào cào lấn đồng, không nghĩ tới ở thảo nguyên Địa Cầu Đại Hội Giới này cũng có một dạng như vậy, có khác chẳng qua là độ nguy hiểm tăng lên theo cấp số nhân thôi.
Nhóm người Văn Lục chui sâu xuống dưới, cách mặt đất áng chừng hơn ba trăm mét thì dừng lại. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, chắc mẩm ở nơi này hẳn là an toàn. Văn Lục nhìn Vân Trọng và Kiệt Hào hỏi:
- Nói xem! Chuyện gì xảy ra?
(.
Vân Trọng căm tức nhìn Kiệt Hào nói:
- Là hắn…
Lời còn chưa hết, mọi người đều biến sắc ngẩn mặt lên trên. Thông qua linh thức, tất cả đều thấy hai chiếc râu trên đầu những con châu chấu bỗng nhiên đồng loạt đỏ rực. Tiếp đó hai chiếc râu to như hai cánh tay người lớn đột ngột chạm vào nhau:
“Chíu…”
“Chíu… chíu…”
Y như một súng lazer khai hỏa, từng luồng ánh sáng đỏ chót thẳng tắp bắn xuống thảo nguyên. Hương sát thủ hoảng quá quát lớn:
- Xuống! Mau xuống nữa!
Quả nhiên, hơn ngàn vạn luồng “lazer” kia dường như chỉ bị một chút ảnh hưởng của mặt đất cứng rắn, tốc độ đi xuống mặc dù bị cản trở, nhưng vẫn phi thường nhanh chóng xuyên xuống dưới. Cả mặt đất bị bắn lỗ chỗ như tổ ong, mỗi một luồng lazer đều đục ra trên mặt đất một cái hố có đường kính lên đến năm mươi cm.
Hương thấy cảnh này liền biết tốc độ đi xuống của mọi người khó lòng bằng với tốc độ của vô số luồng ánh sáng công kích bên trên. Bởi vậy nhanh chóng chỉ huy mọi người kết Kim Quy trận. Vân Trọng vẫn phải điều khiển Thổ Lân Thú đào thông đạo đi sâu xuống.
“Bụp… bụp…”
Hơn trăm luồng lazer đập lên hư ảnh Kim Quy bao phủ xung quanh mọi người phát ra những tiếng nổ dữ dội. Những làn sóng xung động lan tỏa ra bốn phía, Kim Quy trận có lực phòng ngự vô cùng tốt không ngờ có xu hướng hao tổn lực lượng của mọi người trầm trọng. Nếu cứ đà này, hiển nhiên mọi người chỉ gắng ngượng đến công kích thứ chín mươi hẳn Kim Quy trận tự động tan vỡ. Còn nếu Kim Quy trận ở trên mặt đất để cho ngàn vạn luồng lazer đồng thời đập lên… nghĩ thôi cũng đủ để đám người Văn Lục lạnh hết cả não.Bất quá Hương và Văn Lục nhìn thấy cảnh này đều thở phào một hơi. Ngàn vạn linh thú phát ra công kích mà chỉ có hơn một trăm luồng trúng mục tiêu thì điều này nói lên rằng bọn chúng không có biện pháp tìm ra mục tiêu cụ thể.
Lúc mọi người đi xuống thông đạo, Vân Trọng cũng không quên cho Thổ Linh Thú điều khiển thổ lực lượng lấp đi cái miệng thông đạo, cho nên đám linh thú “ôn dịch” này mới công kích lung tung theo lối trải thảm như vậy.
Tạo hóa thực công bằng, đám linh thú họ nhà châu chấu này mặc dù chiếm ưu thế về số đông và công kích cực mạnh nhưng khả năng truy tung thật quá kém. Như vậy chỉ cần mọi người chống đỡ cho tới khi chui sâu xuống lòng đất hẳn không có nguy hiểm gì. Hương sát thủ tiếp tục để mọi người đi xuống sâu hơn, tốc độ chia đôi dòng đất tạo ra thông đạo của Thổ Linh Thú dưới sự thúc dục của Vân Trọng cũng tăng lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc nhóm người Văn Lục đã đi sâu xuống, cách mặt đất hơn năm ngàn mét. Những luồng lazer khi phóng được tới nơi này cũng trở nên suy yếu nhiều, không còn gây nguy hiểm cho đám đệ tử tu thuật trẻ tuổi.
Chỉ là đời này còn quá nhiều bất ngờ, cả đám còn chưa kịp thở phào một hơi, ở bên phía tay trái đột ngột vang lên tiếng động:
“Két…”
Thủ Hộ Giả Lê dỏng tai nghe một hồi đột ngột hỏi:
- Nghe thấy gì không?
- Nghe gì?
“Két… két….”
- Đó! Ta cảm giác có gì đó đang tới gần.
Văn Lục tỏa ra linh thức để thăm dò. Linh thức vừa trải ra hơn hai ngàn mét mặt mày hắn đột ngột trắng bệch dọa cho đám đệ tử tinh anh tu thuật giả nhảy dựng. Chỉ nghe Văn Lục quát:
- Không ổn! Chạy mau.
Vân Trọng nghe vậy vội vã để Thổ Lân Thú đào thông đạo. Lại nghe Văn Lục nói:
- Ngu ngốc! Muốn chết hả? Đào thẳng hướng tây nam.
Vân Trọng cũng không chút ngần ngừ, để cho Thổ Linh Thú thẳng hướng tây nam mà đào. Hương sát thủ cũng từ vẻ mặt của Văn Lục ngộ ra tình thế vô cùng nghiêm trọng bởi vậy ra lệnh thêm một số linh thú hệ thổ tham gia vào quá trình khơi thông thông đạo, để mọi người tăng tốc rút lui.
Cả nhóm vừa mới chạy được hơn ngàn mét, đại địa từ phía sau rung lên dữ dội.
“UỲNH…”
Thông đạo mà mấy người Văn Lục không kịp lấp để lại bỗng nhiên phát ra tiếng nổ, tiếp đó toàn bộ tứ vách trên dưới hai bên đều phủ một lớp băng trắng xóa. Ngay sau đó, đất của Địa Cầu Đại Hội Giới vốn cô cùng cứng rắn chợt như những hạt băng mịn ầm ầm rớt xuống, cả thông đạo sụp đổ.
Linh thức của đệ tử nào mạnh mẽ còn nhìn thấy nhấp nhô trong đám băng mịn đó là lố nhố vô số những chiếc đầu đen nhánh. Trên mỗi chiếc đầu to như thùng nước đều có một cặp râu dài cùng hai chiếc càng to lớn cạp cạp đập vào nhau phát ra âm thanh khiến người ta lạnh buốt cả sống lưng.
Linh