Chương 297: Thôi Miên Thuật nguồn
Cuộc chiến trên đỉnh núi đang đến hồi quyết liệt. Huyết Tộc và Thất Tình Môn như được tập luyện cùng nhau từ lâu, phối hợp cực kỳ ăn ý, đẩy mấy mấy đệ tử tu thuật giả vào vòng luống cuống.
Trong số sáu mươi người tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt không có ai là yếu kém, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn nhiều so với các trưởng lão ngoại môn của các thế lực khác. Tuy nhiên ngoại trừ một số ít các đệ tử thường xuyên lịch lãm trong các khảo hạch của gia tộc, của môn phái thì đại đa các đệ tử khác còn quá ít kinh nghiệm, hoặc là mọi hành động đều trên lý thuyết. Lối giao đấu của các đệ tử khác còn thuần túy mang tính võ đài, nếu để họ tham gia chiến đấu đơn trên võ đài hẳn nhiều lúc Văn Lục cũng phải chào thua không chút nghi ngờ nào. Tuy nhiên để tham gia các trận đấu sinh tử không có “luật lệ” nào ước thúc thì bọn họ kém quá nhiều. Thậm chí lần đầu còn có vài đệ tử run rẩy đến nỗi không xuất được chiêu thức.
Bất quá dưới cuộc “hành quân” xuyên ba khu vực của Văn Lục và Hương sát thủ, những đệ tử tu thuật giả đã biết cách phối hợp và không còn bỡ ngỡ trong các cuộc giao đấu sinh tử. Nhưng là một điểm yếu cực kỳ trí mạng của bọn họ lần nữa cũng lộ ra ngoài. Lúc trước đoàn thể phối hợp chém giết vố số linh thú cùng chống đỡ các hiểm cảnh thì nói cho cùng vẫn là giao đấu với linh thú. Nhưng mà rốt cuộc đối tượng mà bọn họ giao đấu nói ngắn ngọn là “linh thú”, nói dài chút vẫn là “đàn linh thú”.
Người ta thường nói “giảo hoạt như hồ ly”, nhưng mà thực tế nếu so mức độ giảo hoạt thì hồ ly cũng phải thua xa nhân loại. Linh thú cũng không ngoại lệ, dù cường đại vẫn bị con người yếu ớt hơn tìm cách tiêu diệt như thường. Cho nên kinh nghiệm giao đấu của đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi đối với linh thú không thể nào đem ra áp dụng cho đối phương là con người được. Nhất là hai phương thế lực trước mắt đều là những kẻ tồn tại từ trong đống xác người chui ra, tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt chống đỡ được đến lúc này mà chưa hao tổn người nào đã là rất giỏi rồi.
Nếu không phải bọn họ có thực lực vượt trội so với hai phương thế lực kia thì có lẽ đã bị vùi dập ngay từ lần đầu tiên bị công kích. Huyết Tộc và Thất Tình Môn phối hợp đánh úp rất hoàn mỹ. Bọn họ giống như một cây đinh ba vừa nhảy vào giao chiến đã chia nhỏ đội hình tu thuật giả Đại Việt ra khiến cho Hương sát thủ không cách nào tụ họp mọi người lại để kết trận. Cho nên tu thuật giả Đại Việt lâm vào tình huống mạnh ai người đó đánh. Mặc dù có sự phối hợp ăn ý nhưng cũng chỉ trong phạm vi nhỏ hẹp giữa hai ba người, hiệu quả không đáng kể cho lắm. Bất quá hai phương thế lực Huyết Tộc và Thất Tình Môn mặc dù đã đánh giá cao thực lực của tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt nhưng vẫn chưa đủ. Bọn họ phối hợp mặc dù ăn ý nhưng vẫn bị một số thành viên tu thuật giả đánh cho tơi bời hoa lá, bắt buộc phải cử thêm người kìm hãm mấy thành viên tu thuật giả mạnh mẽ này.
Những tiếng ầm ầm va chạm khắp nơi, bên phía tu thuật giả, người giết được nhiều đệ tử hai phương thế lực kia bất ngờ lại không phải là Thủ Hộ Giả Lê. Có lẽ danh tiếng của thủ hộ giả quá vang dội cho nên bị “chăm sóc” nhiệt tình hơn nhiều so với các thành viên khác. Hơn nữa mặc dù nhận được truyền thừa từ các đời thủ hộ giả tiền bối nhưng dù sao hắn vẫn là lần đầu tham gia một cuộc chiến quy mô như vậy cho nên tránh không khỏi lúng túng hồi lâu. Tuy nhiên Thủ Hộ Giả Lê cũng không hổ danh là thiên tài, rất nhanh lấy lại được thế trận, dần dần áp đảo đối phương. Thần Kiếm của Thủ Hộ Giả Lê bay tới đâu, địch nhân vội vã tản ra tới đó, không ai dám chính diện đối phó với thanh thần kiếm này, tất cả chỉ đợi kiếm bay qua hướng khác mới dám nhào tới giao tung sát chiêu.
Người giết nhiều địch nhân nhất không nghi ngờ gì chính là cô nàng sát thủ. Thực lực của nàng mặc dù yếu hơn nhiều so với đại đa số các thành viên nhưng giết người là “nghề của nàng”, bởi vậy ngay từ lúc bắt đầu giao đấu, nàng dường như biến mất khỏi trận chiến, thỉnh thoảng bóng ảnh lại lóe lên đồng nghĩa với việc một thành viên của hai thế lực bị giết hại. Nhưng là đối phương cũng không phải quả hồng mềm, khi nàng giết tới người thứ tám lập tức đối phương đã đề phòng để ý lẫn nhau khiến nàng khó lòng hạ thủ.
Thực lực của tu thuật giả cao hơn nhiều so với hai phương thế lực, nhưng bọn họ lại mang theo những pháp bảo, vũ khí cực kỳ lợi lại trong khi tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt vẫn còn mang tinh thần “chính nhân quân tử” tự thân vận động, không để ý tới vật ngoại thân cho nên chuốc thiệt vào mình. Ngoài mấy đệ tử mạnh mẽ có kinh nghiệm chiến đấu thì hầu hết các đệ tử còn lại của tu thuật giả đều lâm vào hạ phong. Nếu chiến đấu kéo dài hiển nhiên phương bị tiêu diệt không chút nghi ngờ nào chính là bọn họ.
Giữa trận chiến, Na Na được ba người Kiệt Hào, Lung Quang, Vân Trọng vừa ứng chiến vừa bảo vệ. Do Huyết Tộc đã nhìn ra cô bé là một thuật sư chữa thương cho nên các công kích đều đổ dồn vào người nàng khiến ba người Kiệt Hào trật vật muốn chết. Trên mình cả ba đã mang đầy thương tích, nhìn từ ngoài vào giống như ba tên huyết nhân. Mà Na Na ở giữa cũng chẳng khá hơn, nàng liên tục thi triển mộc thuật chữa thương cho các thành viên xung quanh khiến mặt nàng trắng bệch, lực lượng hao tổn quá lớn.
Văn Lục sát khí bừng bừng đang muốn xông vào đập cho hai phương thế lực tấn công một trận tơi bời hoa lá. Bỗng