Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 318: Núi Cao Lại Có Núi Cao Hơn(9)
Đội quân Long Côt Vong Ma mà Ma Lang triệu hồi ra không nghi ngờ gì chính là lực lượng mạnh nhất hiện tại. Trong tình huống này, Vu Thuật đã đi trước một bước “chiếm tiên cơ”, hiện tại những thế lực khác muốn đầu hàng cũng chưa chắc đã đạt tới kết quả tốt, nói không chừng còn bị Ma Lang tước bỏ mọi lực lượng rồi nhất cử đánh tan.
Mà đúng như mọi người suy đoán, mặc dù đang cười điên cuồng, nhưng trong lòng Ma Lang vẫn không ngừng suy xét thiệt hơn.
“Dựa theo tình huống lúc này thì riêng đội quân Long Côt Vong Ma cũng đủ san bằng tất cả các thế lực, cho dù có thiệt hại cũng chỉ là thiệt hại Long Côt Vong Ma, chẳng thiệt hại gì tới bản thân hắn, dù sao đồ hiến tế đã đổ đi không bao giờ lấy lại được, như vậy Long Côt Vong Ma chết bao nhiêu đối với Ma Lang mà nói là một con số không có ý nghĩa. Các thế lực có muốn phản kháng, trước sau gì cũng chết, vật phẩm cũng vào tay Ma Lang, vậy thì còn phải chấp nhận sự đầu hàng của bọn họ làm gì cho vướng chân vướng tay. Sau khi ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới, ai về nhà nấy, làm sao sử dụng được bọn họ nữa, chẳng bằng giết quách đi cho rảnh nợ. Thu phục Vu Thuật chẳng qua cũng chỉ đẩy nhanh tốc độ tàn sát mà thôi… hừ hừ, xong việc cũng đem tiêu diệt nốt, bọn này giữ lại bên người càng thêm nguy hiểm, vu thuật cũng thuộc dạng không dễ “gặm” chút nào”. Ma lang đầu óc loạn chuyển tàn nhẫn nghĩ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Ở phía ngoài, ven bờ hồ phía nam, Văn Lục nghe tiếng Ma Lang quát to ra lệnh cho đám đệ tử Vu Thuật bắt đầu tiến hành thi triển vu ấn thì nhíu nhíu mày. Thân hình đứng trên lưng rùa xám đang muốn động thì chợt từ phía đông vang lên những tiếng ầm ầm như có cơn sóng thần đang đổ tới. Tất cả các thế lực cùng linh thú cũng có phát hiện, đồng loạt kinh ngạc nhìn về phương hướng phát ra những tiếng rền vang, ngay cả đám đệ tử Vu Thuật cũng lập tức dừng thi pháp, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Ma Lang.
Mà ngồi ngay sát Triệu Ma đại trận, Ma Lang cùng tên thiếu niên tên Cốt lại chợt cảm giác tâm tình bất an. Nhận thấy ánh mắt của tên Cốt nhìn sang, Ma Lang hốt hoảng ra lệnh:
- Mau! Mau thi triển Vu Thuật cho bổn tọa. Ta muốn tất cả ngay lập tức biến thành tiểu hài đồng…
Vừa lúc này, từ xa phía đông vang lại một tiếng cười quyến rũ:
- Hi hi! Ai vừa mạnh miệng nói “núi cao còn có núi cao hơn” đây. Hôm nay bổn cô nương muốn nhìn xem, “ngọn núi” của ngươi cao bao nhiêu?
Tiếng cười vừa rứt, từ phía đông, những điểm nhỏ đa màu từ từ xuất hiện. Không đầy hai nhịp hô hấp, tất cả những điểm đa màu sắc kia chợt hóa lớn, giống như cơn cuồng phong, chốc lát đã đứng vây kín lấy bờ hồ phía đông dưới chân thác nước.
Trên lưng rùa xám khổng lồ, lão hồ ly rựt rựt hai sợi râu làm con rùa bất mãn càu nhàu vài tiếng. Bất quá tâm tình của lão hoàn toàn đặt ở trên gần năm trăm sinh vật hình thù kỳ lạ vừa mới tới, miệng kinh hô:
- Yêu Tộc? Như thế nào, lại tụ tập được số lượng lớn như vậy?
Mà ở phía sau lão hồ ly, sắc mặt Kiệt Hào không ngừng biến ảo, có vui sướng, có đau khổ. Trong khi Na Na thì vui mừng hô:
- Ai nha! Là chị Ngọc Yêu…
Nói xong giơ cánh tay nhỏ nhắn như ngọc vẫy vẫy về phía đông bờ hồ, miệng không ngừng rối rít gọi:
- Ở đây! Chị Ngọc Yêu!
Đứng ở gần đầu trong số các Yêu Tinh, có một cô gái xinh đẹp vô cùng, ngay cả thánh nữ của Thánh Quang cũng phải kém vài phần. Nói thánh nữ của thánh quang là một phụ nữ có nét đẹp hoàn mỹ nhưng lạnh lùng như khối băng thì trên cô bé xinh đẹp kia còn mang một khí chất khiến người ta muốn yêu thương, muốn thân cận. Nếu để cho người ta chọn vì ai mà giúp sức, hiển nhiên đại đa số sẽ chọn đứng về phía cô bé này. Đây đúng là cô nàng Ngọc Yêu, người từng biến Kiệt Hào thành cái máy hát. Nếu không phải Văn Lục xuất hiện, e rằng hiện tại hắn vẫn còn phải hát không ngừng, “bịa” bài hát cũng không ngừng, tương ai e rằng trở thành … đại nhạc sĩ.
Đang đứng sau vài vị yêu tinh “tiền bối”, Ngọc Yêu nghe thấy Na Na gọi liền nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, hấp tấp đạp nước bay tới lưng rùa xám.
Đệ tử các thế lực khác, kể cả ma môn phía sau còn đang choáng váng vì gần năm trăm danh sinh vật đủ các loại hình thù kỳ dị, nghe Na Na hô to gọi nhỏ thì càng thêm giật mình, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau tràn ngập kinh ngạc. Tu Thuật giả Đại Việt là thế lực lớn như thế nào mà có khả năng hiệu triệu không chỉ vô số linh thú mà cả Yêu Tinh cũng chạy tới giúp sức? Ở trên lưng rùa xám, lão hồ ly cũng không ngừng ngạc nhiên, tay phải vê vê bộ râu vàng óng, ánh mắt trí tuệ đẩy đi đẩy lại giữa nhóm người Văn Lục và gần năm trăm yêu tinh đã hóa hình ở phía bờ đông.
Ngọc Yêu bay tới, ánh mắt lấp lánh thân thiện khom mình chào mọi người, sau cùng chạy tới cắp cánh tay trái của Văn Lục, miệng khẽ nói:
truyện copy từ
- Văn Lục đại ca! Trông ngươi như thể không chào đón ta?
Nhìn ánh mắt mê hoặc của Ngọc Yêu, Văn Lục không khỏi bộp chộp một trận. Bất quá dù sao tâm cảnh của hắn cũng còn cao hơn nhiều so với những người ở đây, cho nên rất nhanh Văn Lục lấy lại bình tĩnh, lấy tay cốc nhẹ lên đầu Ngọc Yêu:
- Lúc trước nói chạy liền chạy mất tăm tích! Ngươi có biết là mọi người lo lắng cho ngươi?
- Ây da! Người ta có việc mà.
Văn Lục nghe vậy cũng không theo đuổi ngọn ngành, ánh mắt nhìn về phía các yêu tinh “lão tiền bối”, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của bọn họ không thua kém gì lão hồ ly, Văn Lục tò mò hỏi:
- Các ngươi sao lại tới đây?
- Nga! Cũng là do Văn Lục đại ca nha!
Văn Lục thoáng sửng sốt:
- Liên quan tới ta?
- Còn không phải à? Lúc trước, Văn Lục đại ca đưa cho Ngọc Yêu cuốn Đại Việt Bách Khoa Toàn Thư, trong đó có một danh mục ghi phương pháp giúp yêu thú, yêu tinh độ kiếp an toàn. Ngọc Yêu mừng quá đem về cho các vị tiền bối. Hi hi… đại ca không biết đâu, lúc đó mấy người này vui mừng tới mức khoa chân múa tay loạn một hồi, nói năng lộn xộn nha. Hi hi…
Văn Lục nghe vậy