Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 323: Chiến(2)
Lão già họ Cốt nói từng tiếng rít qua kẽ răng, hiển nhiên là bị Thủ Hộ Giả Lê chọc tức không nhỏ. Chẳng qua đứng bên cạnh Thủ Hộ Giả, cô nàng sát thủ lại trời đất đều không sợ nhẹ giọng nói:
- Kiêu ngạo? Người khác có thể nói chúng ta kiêu ngạo nhưng ngươi thì không có tư cách đó. Một lão già gần ngàn tuổi, đáng tuổi tổ tông chúng ta, lại không biết xấu hổ chạy về lên mặt. Ngươi có tư cách trước mặt chúng ta khoa chân múa tay sao?
- Ngươi…
Lão già họ Cốt cứng họng, giơ tay chỉ về phía cô nàng sát thủ, khuôn mặt vặn vẹo một hồi nhưng chẳng thốt ra được lời nào. Một lúc sau lão già giận quá hóa cười:
- Được! Được lắm đám nhóc con. Không nghĩ tới lần này về địa cầu lại ăn thua thiệt như vậy. Chẳng qua…
Nói tới đây lão già quỷ mị nhìn một lượt nhóm đệ tử tu thuật giả Đại Việt rồi quát lên:
- Chẳng qua… đều chết cả đi cho lão phu…
Lời còn chưa rứt, hai cánh tay lão già họ Cốt đã vung lên, ma lực lượng đen kịt cuồn cuộn bung ra hòng một đòn bao chùm toàn bộ nhóm đệ tử tu thuật giả Đại Việt vào. Nhưng là làm sao đám người Văn Lục lại không có phòng bị đây. Chỉ thấy đại đao sau lưng Văn Lục cấp tốc bay vút lên, bắn về phía lão già, mà bản thân hắn cũng thoáng chốc đã xuất hiện phía sau thanh đại đao, hai tay nắm lấy chuôi, lực lượng ào ào tuôn tới, miệng quát lớn:
- Ngươi muốn chết….
Mà ở phía sau Văn Lục, Thủ Hộ Giả Lê và Hương sát thủ cũng phản ứng không chậm. Bạch Ngân Diện Tiên Tử mau chóng ra một loạt mệnh lệnh, nhóm đệ tử tu thuật giả trải qua nhiều cuộc chiến, lâm nguy không loạn cấp cấp xếp thành một đồ án kỳ lạ. Mà Thủ Hộ Giả Lê cũng đồng thời rút kiếm thần, nhằm hướng Ma Lang mà tiến tới.
“Oanh…”
Ma khí và đao mang khổng lồ của Văn Lục va chạm kịch liệt, cả hai đều bị đẩy văng về phía sau. Không chỉ Văn Lục kinh dị mà bản thân lão già họ Cốt ánh mắt cũng tràn ngập vẻ không tin tưởng nhìn hai bàn tay chảy máu của mình. Mặc dù nhìn không thấu lực lượng của lão già, nhưng Văn Lục ban đầu cũng chỉ đoán là cấp bậc hiện tại của lão cũng bị giảm sút vô cùng, không nghĩ tới dưới một đao của Văn Lục mà cũng chỉ bị xây sát nhẹ hai lòng bàn tay.
So với Văn Lục, lão già họ cốt lại càng chấn kinh rồi, hơn ai hết lão hiểu rõ lực lượng trong cái thân thể thiếu niên này. Một chưởng tung ra, ít nhất cũng phải đạt tu vi cấp mười của tu luyện giả, mặc dù không nói tung hoành vô địch ở địa cầu, nhưng cũng đủ để so đấu với các trưởng lão của các thế lực. Như vậy đối phó với đám “nhóc con” hiển nhiên không phải động chân động tay quá mức. Chỉ là sự thật luôn phũ phàng, ngay chiêu đầu tiên lão liền lâm vào hạ phong. Trong lòng lão già “sóng động ngập trời”, không thể tin tưởng nổi làm sao một đệ tử còn chưa tới một giáp lại có tu vi kinh khủng như vậy.
“Kẻ này nếu để tồn tại, nhất định về sau sẽ thành mối đại họa. Phải diệt trừ từ bây giờ, may ra còn có cơ hội”.
Trong lòng lão già họ cốt thầm nghĩ, ánh mắt lạnh lùng đặt toàn bộ lên người Văn Lục. Mà phía đối diện, Văn Lục cũng bình thản quan sát lại, hắn mặc dù có chút giật mình nhưng hiển nhiên lực lượng của đối phương cũng không phải không thể đánh bại.
Ma môn tu luyện ma công, linh hồn lực luôn luôn là điểm yếu của bọn họ. Suốt cuộc đời chém chém giết giết vô độ tùy ý, đi ngược lại bản tâm, cho nên oan khí luôn bám vào linh hồn bọn họ khiến tinh thần lực so với các dòng tu luyện khác kém hơn nhiều. Chẳng qua với cấp độ của lão già hiện tại, Văn Lục cũng khó lòng tin tưởng Hồn Thuật của mình có thể ảnh hưởng tới lão.
Không rườm rà lải nhải mấy lời vô nghĩa, ngay lập tức Văn Lục lại vung thanh đại đao. Một hư ảnh đao mang dài tới hơn trăm mét xuất hiện, mà khởi nguồn của nó chính là thanh đại đao Văn Lục đang cầm. Thuần túy một đao chém nghiêng ra, uy thế khổng lồ khiến lão già cũng phải nhíu mày.
Từ trong đao mang khổng lồ này, lão già họ cốt cảm giác được một tia bá đạo. Không sai.. chính là bá đạo. Một khi bước vào chiến đấu, Văn Lục bất chấp mọi thứ, trong lòng chỉ có một chấp niệm duy nhất… đem địch thủ dẵm nát dưới chân, đao phong mang đầy uy hiếp, coi khinh đối thủ, làm cho đối phương phải lâm vào trạng thái sợ hãi, lại phong tỏa tứ phía, không để đối phương có cách nào trốn tránh mà phải trực diện tiếp đón. Đây chính là điều Văn Lục lĩnh ngộ khi chứng chiến Lệ Phong trưởng lão hoành hành ở địa cầu. Nếu lúc đó để hắn lĩnh ngộ đầy đủ, ắt hẳn một đao này còn uy thế gấp nhiều lần hiện tại.
Cảm nhận được đao mang uy hiếp, bản thân lại không cách nào trốn tránh dường như chỉ cần nhích tới chỗ nào đao mang liền ập tới đó. Hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm chồm ra hai phía rồi nhanh chóng thu vào trong ngực. Một quả cầu ma khí to như quả bóng đen ngòm hiện ra.
- Xem Vô Thượng Ma Cầu của lão phu….
“Oanh… uỳnh… uỳnh…”
Đao mang cùng quả cầu ma khí va chạm kịch liệt, đẩy văng những người đứng ở trên phiến đá bật ra ngoài. Cũng may trên đỉnh núi này đã có thể phi hành, mặc dù tiêu hao lực