Hồn Thuật
Chương 34: Hai tháng ma quỷ
Nguồn: tangthuvien
Trời đã lập hạ, nắng lên gay gắt, xuyên những tia vàng óng xuống nền gạch của hậu viện phủ Thiên Đức. Ngọc Thanh reo mừng bên cạnh chiếc bàn đá:
- Văn Lục ca ca coi, “gà” con đã lớn thêm rùi nè. Thật là ham ăn nha.
Vân Nhi và Văn Lục ngồi trên chiếc ghế đá mỉm cười:
- Muội phải đặt cho nó cái tên chứ? Cứ gọi là gà thế không ổn đâu.
- Ca ca đặt giùm muội.
Ngọc Thanh nũng nịu đặt con hạc lên trên bàn nhìn Văn Lục. Con hạc mặc dù nhận nhầm Ngọc Thanh làm mẹ, nhưng mà thực ra người nó mơ hồ nhìn thấy đầu tiên không phài là Ngọc Thanh mà là Văn Lục. Lúc phá vỡ vỏ trứng thoát ra, nó nhìn thấy hắn đầu tiên, nhưng mà ham ăn nên lúc đó không để ý mà thôi.
Sau này, đối với Văn Lục, cảm giác của con hạc thực sự là rất thân thiết. Nó dụi dụi cái đầu vào tay Văn Lục ý bảo hắn đặt ột cái tên. Văn Lục bật cười:
- Nha! Bé tý mà linh thức bằng trẻ con mấy tuổi rồi nha, đúng là linh thú hoàng có khác. Vậy ta đặt tên cho ngươi là tiểu Ngọc đi. Sau này mi sẽ là bảo bối của Đại Việt… khà khà…
Nói rồi Văn Lục quay sang hỏi Ngọc Thanh:
- Ủa mà nó ăn gì chóng lớn vậy, cũng phải năm sáu cân rồi a.
Ngọc Thanh thấy Văn Lục lấy tên của mình đặt cho hạc con thì vui vẻ không thôi.
- Mới đầu muội cho nó ăn thịt cá gì nó cũng không ăn, sau đi hỏi trưởng lão thì trưởng lão cười to bảo rằng “linh thú chỉ ăn linh vật mà thôi”. Sau đó trưởng lão đích thân vào sau trong Tản Viên lâm, tìm cây dẻ ngàn năm, lấy hạt mang về nó mới có hứng thú nè. Trưởng lão nói rằng đợi nó lớn lên chút nữa là có thể tự tu luyện, không cần ăn rồi…
Nói rồi Ngọc Thanh thò tay vào trong áo rút ra mấy hạt cây. Văn Lục và Vân Nhi đều thấy hạt cây nọ phát ra quang mang nhè nhẹ. Văn Lục tặc lưỡi: “Đúng là ở đâu cũng có kỳ vật”
Ngọc Thanh thần tình vui vẻ đút cho tiểu Ngọc từng hạt một. Nhớ lại lời trưởng lão ban sáng Ngọc Thanh lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
“Cháu tưởng cháu là người được hạc linh thú chọn sao? Cháu nhầm rồi, linh cầm sau khi ra khỏi vỏ trứng, ai đứng trước mặt nó thì nó sẽ nhận nhầm làm mẹ… Tất nhiên là linh thú hoàng sau khi trưởng thành có trí tuệ con người thì khác, nhưng dù sao nó cũng coi người mà nó nhìn thấy đầu tiên là người thân của nó. Văn Lục sở dĩ đẩy cháu lên là vì cậu ta muốn tặng linh thú hoàng cho cháu mà thôi. Cháu thử nói xem, sẵn sàng buông tha linh thú hoàng để tặng cháu thì tình ý thế nào?”
Nếu Văn Lục biết được hai người bọn họ tưởng Văn Lục vì muốn lấy lòng Ngọc Thanh mà sẵn sàng tặng linh thú hoàng chắc cười không nổi. Làm gì hắn cao thượng vậy, chẳng qua không mang đi được thì đành tặng cho người mà thôi.
- Ai nha! Ta không đi nước này nữa. Ta muốn đi lại.
- Ngươi… ngươi ăn gian, đánh cờ làm gì có chuyện được đi lại.
- Ta thấy thắng thua là chuyện bình thường. Tản trưởng lão không nên cố chấp a.
Khu bên cạnh lại vang lên mấy tiếng cãi nhau um sùm của mấy trưởng lão. Mấy lão bất tử này tu luyện trường kỳ mấy trăm năm, hiếm khi mới có dịp tụ họp thế này nên trong phủ lúc nào cũng ầm ĩ như trường mẫu giáo vậy.
Văn Lục cười cười: “Người càng già, tính tình càng trẻ đi… lạ thật”
Nắng lên đối với quân Đại Việt mà nói chính là rất thoải mái. Nhưng quân Tống bên này sông thì đang vật vờ sợ hãi.
Từ sau trận đánh thứ hai, Quách Quỳ suy sụp không gượng giậy được. Hào khí bừng bừng trước khi xâm lăng giờ tắt ngúm. Nào ai lại tưởng tượng được mình bại trận trong tay bọn người mà cả mười vạn quân Tống đều coi là “man di” chứ? Nếu thua bởi sức mạnh áp đảo thì thôi, đây đằng này lại thua bởi trí tuệ, thua bởi binh pháp. Quân địch tổn thất có tám ngàn mà đánh cho gần năm vạn quân mình phơi xương trắng đất người.
- Cấp báo! Quân Đại Việt lại tập kích kho lương, đã cháy mất hai kho rồi.
- Khốn khiếp, các ngươi… lũ ăn hại. Trông coi thế nào mà để bọn chúng lọt vào được
Quách Quỳ vò đầu vò tai. Gần hai tháng rồi, hai tháng trời quân Tống không ngày nào yên ổn. Lúc nào cũng sống trong lo sợ bất an.
Từ sau trận đánh, quân Tống tinh thần suy sụp. Bên kia sông là “dãy núi” cao chót vót, biết làm cách nào vượt qua. Mùa hè đến quâng Tống lại càng khốn khổ.
Không quen thời tiết, bệnh dịch, lương thực sắp hết…đủ các tình huống bất lợi ầm ầm kéo đến. Quân Tống rất hoang mang, đất đai Đại Việt cũng được “sách trời” quy định thì đánh còn ý nghĩa gì sao?
Quách Quỳ cũng không biết làm thế nào để nâng cao sỹ khí cho quân mình. Cái chuyện dính líu đến thần thánh này muốn sửa đổi là cực kỳ khó khăn.
Đáng hận hơn là Lý Thường Kiệt lại cử mấy ngàn quân thông thạo địa hình, tinh thông thuật ẩn nấp vượt sông sang “hỏi thăm” quân Tống.
Mới đầu là những vụ mất