Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 341: Hàm Tiếu Tiểu Muội(3)
Tiếng cô bé tóc dài cười khanh khách tràn ngập hưng phấn vang lên:
- Không kịp rồi cưng. Ăn một quan tài của bổn cô nương nỳ!
“Oanh…”
“Bụp…”
Tên đội trưởng của một đội săn phần thường bay vút ra, cày lên mặt đất một rãnh dài… nằm im bất động khiến cả đám người đang vây xung quanh tròn mắt mà nhìn. Vân Trọng và Kiệt Hào cũng không ngoại lệ, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn nhau. Vân Trọng ồm ồm hỏi:
- Ngươi biết nàng??
Kiệt Hào cười khổ:
- Có biết sơ qua… Nàng hình như là em gái của Lung Quang, tên là Hàm Tiếu.
- Thật vậy! Tên anh hiền hòa nhút nhát, như… như thế nào cô em lại bạo lực ghê vậy.
- Ây! Vầy chưa tính là gì. Nghe nói khi nàng khóc lên mới thật đáng sợ.
Khóe miệng Vân Trọng co giật một trận:
- Có phải nàng sẽ là đồng đội của chúng ta sắp tới.
- Ta xem chín phần mười là đúng rồi… Không xong, nàng muốn “bão nổi”.
“Oanh…”
- Đáng chết! Các ngươi dám?
Cô bé tóc dài quả nhiên nổi giận. Vừa tới nàng đã liên tiếp tiêu diệt gần mười phần tử “nguy hiểm” trong khi cả tổ đội quái vật số mười hai vẫn còn phải dây dưa không giết được người nào tự nhiên cả người dâng lên cỗ ngạo khí. Khuôn mặt nàng dương dương tự đắc nhìn quanh, trong lòng thầm nhủ:
“Xem ra tổ đội quái vật cũng không lợi hại như tưởng tượng. Tin đồn vẫn chỉ là lời thổi phồng quá đáng… hừ hừ…”
Chẳng qua nàng không đắc ý được bao lâu đã lập tức lâm vào vòng nguy hiểm. Các thành viên của đội ngũ săn phần thưởng có tên đội trưởng bị nàng giết đều như nổi điên, công kích như thể lấy mạng đổi mạng. Càng đáng ngại là các đội săn phần thưởng khác cũng thừa cơ “bỏ đá xuống giếng”, không lại đánh cận chiến với nàng mà kết hợp với nhau công kích từ xa khiến nàng mười phần chật vật, tà áo dài màu đỏ đã rách te tua vài chỗ.
“Phừng…”
Miệng kiều quát to, toàn thân nàng bừng lên hỏa diễm màu tím, độ nóng tuyệt đối vượt qua cả “dị hỏa” mà Lung Quang thu thập được ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới. Cánh tay nhỏ nhắn của nàng phất lên, chiếc nắp quan tài nháy mắt bay vút tới dừng lơ lửng trước mặt nàng. Không đợi đợt công kích tiếp theo của đám săn phần thưởng ập tới, nàng nhảy phắt lên… Ách! Tình huống có chút giống như nàng đang cưỡi một tấm ván biết bay, lượn tới lượn lui cực kỳ linh hoạt. Thân quan tài to lớn trên tay nàng giống như không có trọng lượng, thoáng chốc lại thấy nàng yêu kiều quát, quan tài lập tức đập xuống… một người xấu số lại “xụi lơ” nằm trên mặt đất.
Nếu nói Lung Quang dùng hệ hỏa thiên về viễn trình công kích giống như các pháp sư thường áp dụng thì cô bé tóc dài mặc dù là thân con gái nhưng lại cực kỳ ưa chuộng lối đánh cận chiến, dùng hệ hỏa như một lực lượng cường đại hỗ trợ.
Sau một hồi loạn chiến, khuôn mặt tên mập đội trưởng đội Hoàng Tước đứng ở phía ngoài quan sát đỏ bừng tức giận quát:
- Các ngươi… được… Đủ “ngoan”! Tốt, tốt lắm… sau này ta sẽ tính toán với các ngươi… hừ hừ…
Tới lúc này hắn phát hiện ra, nhân số của mình giảm mạnh, trong khi các đội khác thiệt hại chỉ một hai người. Rõ ràng trong lúc đánh nhau kịch liệt, các đội khác đã ăn ý đưa các thành viên của đội Hoàng Tước vào “tầm ngắm” của cô bé tóc dài. Cô nàng này khi tức giận phi thường khủng bố, nàng không tới thì thôi, để nàng lại gần người y như rằng một kích tất sát, không hề có chuyện trọng thương hay hấp hối khiến cả đám săn phần thưởng dù đã kinh qua nhiều lần sinh tử cũng không khỏi kinh dị lạnh sống lưng.
Đội trưởng đội Đường Lang nghe tên mập tức giận quát thì nhe răng cười:
- Muốn trách thì trách các ngươi không nhân hậu thôi… cạc cạc…
Mọi người cũng không phải người ngu, nào có chuyện làm tay đấm cho đội Hoàng Tước, trong khi đó kẻ trêu chọc cô nàng lại là bọn hắn. Đã vậy cả đám diễn một vở kịch liệt chiến đấu, lại thường mở đường cho cô bé tóc dài hướng tới thành viên của đội Hoàng Tước mà công kích. Không đầy mấy phút, đội Hoàng Tước chỉ còn lại bốn thành viên, bảo sao tên mập mặc áo hoàng kim kia không khỏi tức giận đùng đùng. Bất quá thỉnh thoảng cô nàng này cũng “lỡ tay” đánh lệch mục tiêu so với dự định của các đội khiến các đội khác cũng thiệt hại một vài quân số làm cho các đội trưởng dù đang khoái cảm đội Hoàng Tước bị “băm chặt” cũng không cách gì cười nhạo nổi.
Xa xa về phía tây trên một đỉnh núi gần biên giới Việt – Lào, một đội ngũ khoảng gần ba mươi người trầm lặng nhìn về phía màn hình lơ lửng trên không trung trước mắt. Đứng đầu đội ngũ là một lão già diện trang phục màu xanh nước biển, đầu đội một chiếc mũ rộng vành cực kỳ nổi bật.
Ở phía sau lão già có hai người đứng sát, một nam một nữ. Nam cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập tính bạo tạc, ôm thanh đại đao vào ngực, nghiêm chỉnh đứng như một cột chống trời, khí thế ầm ầm làm những người đứng phía sau cũng không dám nhìn thẳng. Nữ kiều mị diện một bộ đồ “đa màu” lộ diện thân thể tới sáu bảy phần, từng đường cong ma quỷ uốn lượn trên thân mình cũng đủ làm bất cứ người đàn ông nào cũng bị hút hồn.
Màn hình lơ lửng lúc này đã hiển thị tới cảnh đội trưởng đội Hoàng Tước đùng đùng nổi giận, cả đám người phía sau đều bật cười ha hả. Người nam cao to đứng sau lão già chỉ hừ một tiếng, khinh thường không thèm nhìn, mà người nữ thì che miệng cười khanh khách:
- Nha! Bọn người này cũng thật thất bại rồi. Để một con bé làm rối tinh rối mù lên.
Lão già đứng đầu đội ngũ khuôn mặt vẫn lạnh lùng nói:
- Một đám phế vật. Tình huống có biến không những không có biện pháp ứng đối, lại còn dây dưa đấu đá lẫn nhau. Thật mất mặt những người săn phần thưởng chúng ta.
Nữ tử phía sau gật gật đầu:
-