Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 350: Thất Sơn(1)
Văn Lục vừa nghe cô nàng sát thủ giới thiệu qua về Thất Sơn vừa liếc qua nhìn đám người Kiệt Hào. Làm hắn kinh ngạc là mấy tên này nghe truyện “rùng rợn” mà mặt mũi tràn ngập hưng phấn, hận không thể mau mau chạy tới xem tình huống như thế nào. Xem ra tò mò cũng không phải đặc chưng riêng của người phàm mà ngay cả tu luyện giả cũng thoát không khỏi.
Cả tổ đội quái vật số mười hai lập tức xuất phát. Nhiệm vụ Hồn Ngọc giao ọi người có mười ngày, mặc dù Vân Nhi đã tính toán ra phương thức phá trận nhưng ai cũng không có thả lỏng tinh thần. Làm sao biết được phía trước còn những gì ngăn cản, ngộ nhỡ lọt vào trận pháp nào đó vây khốn mọi người một vài tháng chẳng phải cả đội khóc không ra nước mắt sao?
Bảy đạo ánh sáng như lưu tinh xé ngang bầu trời đêm khiến nhiều người dân lầm tưởng với sao băng thoáng chốc biến mất cuối chân trời phía nam. Qua một đoạn thời gian, tổ đội số mười hai đã xuất hiện trên bầu trời huyện Tịnh Biên thuộc tỉnh An Giang. Nhìn từ trên không xuống, Thất Sơn như những nét điểm phá nổi trội trong bức tranh phong thủy mà nền chính là thảm lụa bạt ngàn của đồng bằng Sông Cửu Long.
Lúc này Vân Nhi lần nữa bay thấp, hai tay liên tục kết đồ án huyền ảo khiến đám người Văn Lục quan sát như lạc vào sương mù, nhún vai nhìn nhau cười khổ. Ai nhìn qua cũng có cảm giác như lão nông dân nhìn vi mạch điện tử, hoàn toàn là mù tịt. Tuy nhiên tất cả cũng không để tâm trạng này trong lòng. Dù sao mỗi người một việc, hơn nữa trận pháp khô khan như vậy có Vân Nhi theo học mọi người còn cảm thấy vui mừng.
Qua một hồi, Vân Nhi nhíu nhíu đôi mày phượng quay lại nhìn mọi người nói:
- Lực từ của địa cầu chưa đủ. Chúng ta phải đợi rồi.
Hàm Tiếu Tiểu Muội nóng nảy hỏi:
- Lực từ là cái gì vậy chị Vân Nhi?
Khẽ ngẩn người, tiếp đó lau lau mồ hôi trán, Vân Nhi giải thích?
- Nếu nói theo góc độ khoa học dưới nhân gian thì lực từ còn gọi là từ trường của trái đất. Ở đây người phong ấn mặc dù chưa lợi dụng được lực lượng của từ trường để bố trí trận pháp nhưng đã tận dụng được quy luật của từ trường để làm mắt trận. Mắt trận này giống như một chiếc “chìa khóa”. Phải chọn đúng chìa thì mới bắt đầu mở ra bí mật của phong ấn…
Nghe cô nàng nhỏ nhắn Vân Nhi giảng giải một hồi, cả đám tứa mồ hôi lạnh. Vấn đề xem chừng ngày càng phức tạp. Na Na đang đung đưa tiểu Nghê đang ngủ trong lòng cũng nhịn không được hỏi:
- Nói như vậy là chúng ta thiếu “chìa khóa”? Nó là cái thứ gì nha? Và chúng ta phải đi đâu tìm đây?
Vân Nhi mỉm cười:
- “Chìa khóa” của phong ấn Cửu Long này chính là… thời gian.
- Thời gian à?
Mọi người kinh ngạc, khuôn mặt cả đám bất giác như muốn đen lại. Giờ tìm đâu ra người nắm “chìa khóa thời gian” hay điều khiển được thời gian đây. Này chẳng phải đánh đố nhau ư? Vân Nhi nhìn bộ dạng của mọi người thì ngạc nhiên hỏi:
- Cái này trong trận pháp cũng là bình thường đấy? Làm sao tất cả lại có biểu hiện như khuynh gia bại sản vậy?
Vân Trọng hậm hực khua khua đại phủ song lưỡi nói:
- Còn khó chịu hơn cả nuốt phải con ruồi. Trong vòng mười ngày kiếm đâu ra người am hiểu quy tắc thời gian của không gian ngũ hành chứ? Đây căn bản là nhiệm vụ vớ vẩn, không giải được. Theo ta, cứ một búa đập tan nó là xong, lằng nhằng mệt óc…
Nói đoạn hắn liền múa may một hồi, thể hiện tư thế oai hùng hung hăng đâm ngang chém dọc. Cô nàng bạo lực Hàm Tiếu Tiểu Muội cũng hưng phấn tán đồng phương pháp của Vân Trọng, vung vẩy quan tài khổng lồ một chặp. Xem ra hai người này chính là một đôi trời sinh ưa động thủ.
Vân Nhi nghe Vân Trọng nói thì ngẩn người, tiếp đó bật cười khúc khích:
- Ai nha! Hiểu nhầm… hiểu nhầm rồi. Hi hi… Chìa khóa thời gian không phải là tìm người điều khiển thời gian chế tạo mà là… “đợi”.
- Đợi à? Là cái thứ gì vậy?
- Chết mất! Lấy ví dụ nhé! Mọi người đã bao giờ nghe tới trận pháp mà phải đợi tới buổi trưa mặt trời đứng bóng, hay buổi chiều ánh nắng chiếu vào vị trí nào đó thì trận pháp sẽ mở ra chưa? Đợi ở đây chính là vậy. Hi hi.. chẳng qua chúng ta đợi không phải là đợi ánh nắng mà là đợi từ trường, hay nói đúng hơn là đợi trái đất xoay đúng vị trí nhất định.
Tới lượt mọi người ngẩn ngơ, Văn Lục nhíu mày hỏi:
- Nghĩa là nếu coi quy luật vận động của từ trường là nhiều chìa khóa trong một ngày, vậy thì chúng ta phải chọn đúng chìa khóa của nó trong thời gian nhất định?
- Đại loại là như vậy ạ?
Kiệt Hào nghe xong đen mặt nói:
- Vậy thì nói luôn là đợi đi, còn từ trường này, thời gian nọ làm điên cả đầu.
Mặc dù vừa bực mình vừa buồn cười với tính chi tiết của cô nàng Vân Nhi, tuy nhiên mọi người cũng biết trận pháp là phải yêu cầu tỉ mỉ chi tiết nên cũng không trách lối giải thích dài dòng của nàng. Nghe tới chỉ việc đợi, tất cả đều thở phào một hơi.
- Cụ thể là đợi tới lúc nào nha?
Hàm Tiếu Tiểu Muội hếch khuôn mặt ngây thơ của nàng lên hỏi. Tâm trạng của mọi người lại lần nữa “treo” lên. Đợi một vài ngày còn được, chứ đợi vài năm thì xong rồi, giải tán đội ngũ “nhanh cho nó lẹ”…
Vân Nhi tính toán một hồi nói:
- Chính xác là tới chín giờ tối.
Na Na vỗ vỗ bộ ngực nói:
- Vài lần kiểu này chắc chẳng dám đi với chị Vân Nhi quá. Dễ đau tim à nha.
Mọi người gật đầu đồng ý khiến Vân Nhi mở đôi mắt ngập nước tội nghiệp nhìn mọi người, hại cả đội an ủi hồi lâu mới làm nàng khỏi òa lên khóc.
Để dỗ dành nàng “mít ướt”, Hương sát thủ lôi kéo cả đội hạ xuống thị trấn Tịnh Biên. Mọi người thấy nàng lộ vẻ hứng khởi nhiệt tình vậy cũng tò mò không hiểu cô nàng sát thủ này muốn làm gì.
Đáp xuống một góc khuất của thị trấn, Mọi người đủng đỉnh theo Hương đi vào một nhà hàng ở Chợ cửa khẩu Tịnh Biên. Vừa vào trong, Văn Lục ngẩng lên liền phát hiện chủ quán ăn là một phụ nữ trung niên hăng hái chạy ra đón tiếp. Điều làm Văn Lục ngạc nhiên là không ngờ người này cũng là tu thuật giả đã thức tỉnh Mầm Thế Giới, hơn nữa có công pháp che phủ cho nên Văn Lục cũng phải quan sát một hồi mới nhận ra.
Nhìn sắc mặt đám người