Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 356: Phá Giải(1)
Văn Lục thở dài một hơi nhìn đỉnh Thiên Cẩm Sơn:
- Phá giải mắt trận thôi. Trì hoãn mất một năm…thời gian của chúng ta không còn nhiều…
Mọi người gật đầu đồng ý, Vân Trọng bước ra phía trước một bước đeo cây đại phủ song lưỡi ra sau lưng, tiếp đó vươn hai tay, miệng quát lớn:
- Lên!
Lập tức thổ lực lượng trên đỉnh Thiên Cẩm Sơn bắt đầu bị huy động. Nếu có người thường ở đây nhất định sẽ trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt. Chỉ thấy cả đỉnh núi giống như có linh tính, toàn bộ mặt đất phập phồng sau đó di chuyển dần ra khỏi vị trí.
Không đầy mười nhịp hô hấp, cả đỉnh núi Cấm khổng lồ đã “ngoan ngoãn” chạy sang phía khoảnh đất trống bên cạnh. Thay vào vị trí đỉnh núi cũ chính là một khu vực rộng bằng phẳng có đường kính tới ba trăm mét.
Mọi người chỉ nghe những truyền kỳ về những đỉnh núi trong dãy Thất Sơn, ít ai biết được bên trong lòng núi lại ẩn chứa một mắt trận cường đại.
Nhìn từ trên không xuống, mọi người đều thấy quang hoa toả rộng như một chiếc đĩa ánh sáng. Giữa “chiếc đĩa” rộng tới ba trăm mét này là vô số những đường vân kỳ ảo khiến những người quan sát cảm giác đầu óc một trận mê muội.
Ánh mắt Văn Lục đảo qua Vân Nhi rồi khẽ gật đầu. Cô bé mặc trang phục Đại Việt cổ màu trắng thuần khiết kích động bước ra. Nhắm mắt thả ra linh thức quan sát các đường vân hồi lâu, Vân Nhi bay tới góc chín giờ của mắt trận, hai tay lặng lẽ truyền ra những trấn động với tần xuất liên tục thay đổi. Chỉ thấy những đường vân giống như những chiếc rãnh rộng lớn mà thuỷ lực lượng nhu hoà của Vân Nhi ngang dọc chạy theo những đường vân này hòng xâm nhập về phía trung tâm của mắt trận.
Qua một hồi, cặp mi xinh đẹp của nàng khẽ nhíu. Mọi người cũng phát hiện ra thuỷ lực lượng của Vân Nhi chỉ chạy được chưa đầy năm mét đã đột ngột dừng lại trên một đường vân.
Nếu xét toàn bộ đường vân như một mê cung thì nhiệm vụ của Vân Nhi hiển nhiên là tìm cho ra đường thông thạo trong mê cung đó để truyền lực lượng của mình tới điểm cuối cùng cũng là trung tâm của mắt trận hòng chiếm lĩnh lấy nó.
Dùng linh thức hay mắt thường đều thấy con đường mà thuỷ lực lượng của Vân Nhi đi hoàn toàn không có sai. Đường vân mà nàng chọn vẫn còn kéo dài. Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì mà nó đột ngột dừng lại, vô pháp thúc dục nó đi tiếp.
Cau mày trầm tư hồi lâu, Vân Nhi chợt a lên một tiếng, dùng cánh tay nhỏ nhắn vỗ vỗ đầu:
- Thật là ngu ngốc nha. Nếu chìa khoá của mắt trận đã phụ thuộc vào thời gian vậy mắt trận cần phá giải trước nhất hẳn cũng không phải vị trí này.
Nói đoạn nàng di chuyển sang góc mười hai giờ của mắt trận rồi tiếp tục thử truyền luồng thuỷ lực lượng vào trong đầu mối của đường vân. Tuy nhiên làm cả nàng lẫn mọi người đều bất ngờ là thuỷ lực lượng cũng chỉ chạy được năm mét là dừng lại. Thậm chí đi kèm với nó là việc cả mắt trận ong ong tác hưởng, dường như người đang ngủ bị trêu chọc nhiều cũng muốn nổi giận.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau đều cảm giác được một phần khó hiểu trong mắt đối phương. Ngay cả người có linh thức yếu nhất trong đội như của Vân Trọng cũng có chút cảm giác bất an.
Dừng lại hồi lâu, Vân Nhi nhẹ chuyển thân hình sang vị trí góc ba giờ của mắt trận. Khẽ lau mồ hôi trên trán, Vân Nhi vươn tay muốn truyền thuỷ lực lượng vào lần nữa.
Tuy nhiên đang trong lúc thuỷ lực lượng muốn xâm nhập đường vân thì Văn Lục giơ tay ngăn lại, nói:
- Khoan đã!
Vân Nhi thu lực lượng về hồ nghi nhìn Văn Lục, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu:
- Có lẽ việc này có chỗ nào đó chưa thoả đáng.
Mọi người cau mày, Hàm Tiếu tiểu muội không cho là đúng nói:
- Có gì nha? Không được góc độ này thì chuyển góc độ khác, kiểu gì chẳng tìm ra cách phá giải.
Văn Lục nhíu đôi mày rậm điềm tĩnh nói:
- Cũng có thể là cảm giác của ta sai. Bất quá cũng không phải lúc nào tình huống cũng được đối thủ dành ưu ái cho đối phương. Nếu dựa theo “nhân tính” mà nói thường thường nhiều nhất chỉ có ba cơ hội tương ứng với câu “quá tam ba bận”.
Dừng lại một chút, Văn Lục tiếp tục nói:
- Lúc trước khi tu thuật, dưới nhân gian, trong lĩnh vực khoa học công nghệ có một thứ gọi là “mật khẩu”. Bình thường thì không sao, nhưng nếu là những việc có tầm quan trọng cao cấp giống như mật mã ngân hàng hay thứ gì đó đại loại thế thì người ta thường thường cho người đăng nhập tối đa ba lần. Chúng ta không bàn cãi tại sao không phải là hai hay bốn mà nhất thiết phải là ba. Việc này coi là bản năng cũng được, mà coi là thói quen hay nhân tính cũng được. Nó cũng tương đương như việc tại sao đại đa số người lại thuận tay phải mà không phải là cả hai tay hay chỉ riêng tay trái.
Lại nói đăng nhập với mật khẩu hay mật mã lần thứ nhất dù có sai thì “ok”, không có vấn đề quan trọng gì xảy ra. Nhưng mà lần thứ hai đăng nhập sai lập tức sẽ có cảnh báo. Và nếu lần thứ ba cũng là lần cuối cùng còn đăng nhập sai lập tức sẽ lãnh hậu quả không ngờ. Nhẹ thì bị cấm đăng nhập, nặng có thể bị áp dụng những biện pháp có khả năng nguy hại tới tính mạng.
Mọi người nghe vậy đều kinh hô, khuôn mặt Vân Nhi trắng nhợt như không còn chút máu hoảng hốt nói:
- Ý Văn Lục đại ca là?
Văn Lục gật đầu:
- Có thể ta suy luận là sai. Nhưng chúng ta cũng không thể làm liều được. Nhất là lần rung động của mắt trận khi đưa lực lượng vào lần thứ hai khiến ta cảm giác tình huống không ổn chút nào…
Tiếng Văn Lục vừa dứt, chợt có một âm thanh vang lên ngay sát bên tai mọi người:
- Hắn nói không sai! Nếu các ngươi cố lần nữa kích hoạt mắt trận, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi.
Bảy người giật mình kinh hãi nhìn lại đã thấy Hoả Ngọc Hoàng xuất hiện từ bao giờ. Trên lưng nàng đang dìu Ngoạ Long đang hôn mê. Cũng không biết trận chiến kịch liệt cỡ nào nhưng nhìn Hoả Phượng Hoàng