Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 365: Cửu Long Phong Ấn – Giải
Nghe vị nữ tiền bối hưng phấn kể, trong khi ba người Văn Lục há hốc mồm thì các vị tiền bối khác không ai phản đối, đều đứng mỉm cười hòa ái. Hiển nhiên “sự tích” mà cô bé hay “khóc nhè” này gây ra cũng đầy đủ sắc thái truyền kỳ khiến người ta giật mình.
Đại chiến kết thúc, tổ đội quái vật số mười hai có bảy người thì bốn người lâm vào hôn mê sâu, hai người trọng thương vô cùng mệt mỏi. Duy nhất Văn Lục có Mầm Thế Giới ngũ hành, lại được Na Na cùng Vân Nhi trong thời gian chiến đấu luôn tay thi triển thủy thuật cùng mộc thuật cho nên chỉ cần một đoạn thời gian hắn sẽ hoàn toàn bình phục. Mặc dù còn chút mệt mỏi về mặt tinh thần nhưng nếu có cường địch, Văn Lục vẫn có thể đại chiến một hồi.
Dựa theo kinh nghiệm của các vị tiền bối thì thủy thuật của Vân Nhi khi tu luyện tới cấp chín, Mầm Thế Giới chuyển thành Tiểu Thế Giới thì thuật pháp hồi phục không những trị liệu vết thương thể chất mà còn xoa dịu vết thương linh hồn, khiến cho tinh thần mọi người lúc nào cũng như có dòng nước hiền hòa nâng niu chảy qua, nhẹ nhàng mà tươi sáng.
Tuy nhiên nếu nói về chữa thương thì phải nói tới mộc thuật của Na Na. Nếu nàng đột phá tám lên cấp chín, Tiểu Thế Giới của nàng có một thuật pháp chữa thương nếu nói hai chữ thì phải là “bá đạo’, còn nếu nói bốn chữ thì là “cực kỳ bá đạo”.
Hao tổn một phần ba lực lượng mộc thuật, khiến cho đối tượng được thi triển dù chỉ còn một tia sinh cơ lập tức trở nên “long sinh hoạt hổ”.
Điều này có nghĩa là chỉ cần ngươi còn sống, dù là hấp hối, sau khi nhận được kỹ năng mộc thuật này lập tức trở về trạng thái đỉnh cao…
Đương nhiên mộc thuật này cũng có nhiều hạn chế nhất định, không phải là một kỹ năng có thể thi triển bừa bãi.
Quả nhiên không đợi đám người Văn Lục phải băn khoăn nhiều, một vị nữ tiền bối khác diện trang phục Đại Việt cổ màu xanh quen thuộc, liên tiếp thi triển một kỹ năng mộc thuật lên ba người hôn mê. Thuật pháp này có tên gọi là “Hồi Sinh”, và nếu tu vi vượt qua giai đoạn Tiểu Thế Giới thì thuật pháp này cũng tự động thăng cấp lên “Đại Hồi Sinh”.
Chỉ thấy ba người Kiệt Hào, Vân Trọng và cô nàng sát thủ đang chìm sâu trong hôn mê lần lược được một quang hoàn màu xanh đẹp đẽ luân chuyển. Vòng sáng này tựa như ngàn vạn tia sáng xanh bao quanh, lại từa như một vòng tay ôm ấp, lúc lại tựa như một cái kén bao bọc. Rồi đột ngột cái kén được tạo bởi quang hoa màu xanh này “đập” thình thình như một trái tim, giãn ra, co lại. Sau ba lần “đập” cái kén nở bung ra như một bông hoa ngũ sắc kiều diễm khoe dáng. Mà người hôn mê bên trong cũng lập tức hấp háy mí mắt, dần dần tỉnh lại.
- Ngượng ngùng… Tu vi của ta mới đạt cấp mười một, cho nên hiệu quả có chút kém… khái khái…
Vị nữ tiền bối tu luyện mộc thuật có chút xấu hổ kho khan một lượt. Những người xung quanh cũng không lấy đó làm điều phật lòng, một vị tiền bối khẽ vuốt bộ râu dài mỉm cười:
- Không sao. Hiện tại cũng không cần tới yếu tố tốc độ. Chỉ cần hồi phục đầy đủ là được rồi. Chỉ cần tu luyện tới cấp mười hai thuật pháp thì mặt tốc độ hồi phục sẽ được cải thiện… ha ha…
Mọi người cũng mỉm cười gật gật đầu. Mà ba người Kiệt Hào sau khi tỉnh lại thì sửng sốt, lập tức cầm vũ khí đề phòng xung quanh, ánh mắt bất thiện nhìn một loạt người trước mắt.
Tuy nhiên bọn hắn cũng chưa kịp nhìn rõ mọi người thì một cái “cốc” rõ kêu vang lên trên đầu của Vân Trọng khiến tên này đau tới mức nhảy lên kêu oa oa:
- Khốn khiếp! Đứa nào dám cốc vào đầu thông minh đẹp trai phong độ ngời ngời của anh mày? Không muốn sống hử?
Một loạt tiếng cười bật lên, duy chỉ có sắc mặt cụ già đứng sau Vân Trọng là lúc xanh lúc đỏ, sau cùng chuyển thành đen xạm:
- A! Thằng này láo! Dám quát cả ông nội ngươi. Tức chết ta rồi…
“Oanh…”
Vân Trọng lại được một phen “đằng vân giá vũ”, trên mông còn in rõ một vết giày. Trong lúc còn chưa tiếp đất, khóe mắt của hắn nhịn không được liếc về phía sau. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức hồn phi phách tán.
Chỉ thấy vừa rớt xuống đất làm cái “bụp” hắn vội vã nhảy dựng lên, lon ton chạy tới ôm chân cụ già như thể con cún nhỏ, miệng ba hoa một hồi:
- Ông nội! Như thế nào người lại tới đây? Dù gì con cũng là cháu của người, phong độ, anh tuấn ngời ngời, người gặp người mê, vậy sao người còn nỡ lòng nào hạ uy phong của con chứ?
Ông nội Vân Trọng khinh thường bĩu môi:
- Hử? Uy phong anh tuấn đã bằng một phần mười ta chưa? Đồ mặt dày, không biết xấu hổ, mang tiếng siêu pháo đài có sức phòng thủ thượng hạng lại nằm xuống đầu tiên như mèo chết… Ta khinh…
“Ặc ặc…”
Một loạt tiếng nước bọt vang lên, mọi người nhìn hai ông cháu da mặt tựa tường thành tâng bốc nhau không khỏi vội vàng quay sang chỗ khác. Vân Trọng bất mãn:
- Làm sao như thế được. Cháu xung phong anh dũng ngăn cản cường địch ở tuyến đầu, đương nhiên là nằm xuống đầu tiên cũng là lẽ đương nhiên mà.
Cụ già trừng mắt:
- Hừ! Thất bại sự thật vẫn là thất bại. Người tu luyện thổ thuật vốn chỉ theo hai dòng, hoặc là chính công, hoặc là phòng thủ. Không đời nào có chuyện giống như ngươi dơ dở ương ương, mãn kiếp chỉ làm một kẻ tầm thường mà thôi… hừ hừ…
Vân Trọng vẫn không phục:
- Thì cháu vẫn theo dòng “phòng ngự” đó thôi. Theo dòng này sẽ bảo vệ được nhiều cô nàng xinh đẹp…