Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 377: Một Đường Bắc Tiến(12)
Nhẹ nhàng đáp xuống, Văn Lục dẫn mọi người đi vào trong một hang động. Cửa vào hang động chỉ vừa một người đi qua, tuy nhiên sau khi đi được một đoạn, ánh mắt mọi người sáng ngời. Chỉ thấy vòm hang như cao lên, hai bên trở nên rộng rãi, mười người dàn hàng ngang đi vẫn cực kỳ thoải mái.
Qua một đoạn hang dài hut hút, dốc xuống lòng đất. Nhìn ra phía trước tất cả chỉ là một màu đen thăm thẳm, đường mỗi lúc một dựng đứng. Khá lâu sau, khi mà mọi người bắt đầu thiếu kiên nhẫn muốn phi hành, cả bảy thành viên cuối cùng cũng tới đích. Nếu là một người dân thường tình cờ vào đây, hiển nhiên là sẽ bị ngăn lại bởi vách tường đá chắn trước mắt. Tuy nhiên đó chẳng qua chỉ là một ảo trận đơn giản nhằm che mắt, tránh cho những người dân thường gặp nguy hiểm.
Đợi Vân Nhi kết ra một loạt thủ ấn, ảo trận lập tức biến mất. Tuy nhiên cả bảy thành viên cũng không lấy làm vui mừng mà đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tràn ngập nét cổ quái. Không nghĩ tới ảo trận vừa tan đi thì lộ ra trước mặt mọi người là một cánh cửa to lớn. Chỉ tính riêng bề rộng của cánh cửa cũng đã chiếm tới hơn mười mét, chiều cao cũng vào khoảng ba mươi mét trở lên.
Bảy thành viên của tổ đội số mười hai đứng trước đại môn có hai cánh cửa đều cảm giác mình thật nhỏ bé. Cộng thêm uy áp nhàn nhạt đang toả ra từ cánh cửa như dần thẩm thấu vào tinh thần khiến tất cả đều bất chi bất giác cau mày.
Các thành viên quan sát một lượt rồi đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Vân Nhi. Chỉ thấy sắc mặt nàng vừa mang nét kinh ngạc lại thêm vẻ sợ hãi nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Qua một đoạn, nàng đưa cánh tay ngọc nhỏ xinh lên khẽ vỗ vỗ bộ ngực căng tròn, miệng hít sâu một hơi nói:
- Nơi này là một phong ấn. Loại kết giới được bày ra ở đây thường thường chỉ dùng để trấn áp một thế lực tà ác hoặc một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Nói xong nàng lưỡng lự quay sang nhìn Văn Lục dò hỏi:
- Chúng ta có nên vượt qua cánh cửa này không ni?
Văn Lục cau mày suy nghĩ một hồi, tiếp đó sắc mặt lạnh lùng nói:
- Cứ mở ra! Những người khác kết trận đề phòng tình huống bất chắc. xem tại
Vân Nhi thoáng chút ngần ngừ rồi cũng đặt hai cánh tay lên trên hai cánh cửa. Thuỷ lực lượng bắt đầu lan tràn từ hai bàn tay nàng, dần dần chạy qua các đường hoa văn chằng chịt và răng răng kín lấy hai cánh cửa to lớn. Chỉ thấy xung quanh rung lên dữ dội. Từ những khe đá ngay sát hai cánh cửa hình vòm cung bên trên bắt đầu phun ra những tảng bụi đất. Thuỷ lực lượng như một làn nước tinh khiết, nơi nào tràn qua, lập tức tro bụi như bị xua đi lộ ra những hoa văn cùng chất liệu sáng bóng làm ra cánh cửa càng thêm đánh sâu vào thị giác mọi người.
“Ầm… ầm…”
Như được tiếp đầy đủ “nhiên liệu” hai cánh cửa to lớn bắt đầu chuyển động lui dần sang hai bên vách tường. Cùng lúc đó, một luồng gió lạnh toát thổi ra khiến mọi người bất chi bất giác đồng loạt rùng mình. Nơi luồng khí lạnh này đi qua, đất đá đều bị đóng thành băng, chỉ cần đụng nhẹ cũng khiến chúng biến thành đống bột vụn và bị cơn gió lạnh thổi bay đi. Ánh mắt cả đội không giấu được nét kinh hãi.
May mắn trước đó Hương sát thủ đã điều khiển mọi người kết trận pháp phòng ngự, bao phủ cả Vân Nhi vào trong. Nếu không hậu quả thật khôn lường. Luồng khí lạnh tới bất ngờ mà đi cũng nhanh chóng. Ngần ngừ một hồi, Văn Lục vẫn quyết định để các thành viên đi vào trong. Tuy nhiên hắn cũng không cuồng vọng tới nỗi bảo mọi người triệt đi trận pháp phòng ngự mà chạy vào. Mặc dù luồng khí lạnh đã ngừng thổi, nhưng hắn cũng không chắc còn thứ gì lợi hại hơn đang chờ phía dưới không.
“Ầm…”
Một tiếng vang dội từ phía sau ập tới. Tất cả mọi người giật mình quay lại thì thấy hai cánh cửa khổng lồ đã khép lại. Vân Nhi vội vàng chạy lại đưa tay lên hai cánh cửa, tiếp đó sắc mặt nàng kịch liệt biến đổi. Chỉ cần nhìn nàng cả đội đều biết… đường về đã bị chặn. Quả nhiên Vân Nhi lúc này thu tay lại sợ hãi nói:
- Làm sao bây giờ? Phương pháp mở cửa lúc trước khi vào giờ đã không còn áp dụng được rồi Văn Lục đại ca…
Văn Lục mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không ngạc nhiên nhiều. Hầu hết các tình huống như hắn gặp hiện tại đều tương tự như nhau. Cho nên hắn đủng đỉnh đi tiếp về phía dưới, miệng hờ hững nói:
- Phương pháp mở chắc ở phía dưới…
Sáu thành viên còn lại nhìn nhau rồi cũng cũng hấp tấp chạy theo. Hàm Tiếu tiểu muội thì thích thú nhìn quanh như thể người bị nhốt không phải là mọi người trong đội của nàng. Còn Kiệt Hào và Vân Trọng chia sang hai bên, cảnh giác quan sát tứ phía.
“Oa…”
Một tiếng la thất thanh từ miệng Hàm Tiếu tiểu muội vang lên. Qua khỏi đường hầm tăm tối, trước mặt bảy thành viên của tổ đội quái vật số mười hai là một thành phố rộng lớn và cực kỳ tráng lệ. Đây là một thành phố khổng lồ nằm sâu dưới mặt đất. Nhìn ngút tầm mắt, toàn bộ là những ngôi nhà ba bốn tầng được làm từ nguyên liệu chính là đất và đá. Những ngôi nhà được đắp nặn như những cây nấm khổng lồ.
Nơi này không có ánh sáng mặt trời, và màu đen và màu đỏ chiếm số lượng lớn nhất trong đại đa số vật phát ra ánh sáng. Màu đỏ là phát ra từ những chiếc lá trên các cây cổ thụ khổng lồ. Những cây cổ thụ từ mười tới hai mươi người ôm mới xuể, cành lá xum xuê. Từ những chiếc lá như những viên dạ quang màu đó, phát ra ánh sáng mờ ảo chiếu lên một góc rộng lớn của thành phố.
Ngoài hai màu chủ đạo, thì ở thành phố này còn những màu sắc khác. Đó là những màu bảy sắc xuất hiện trên những đoá hoa của những cây dây leo quấn chằng chịt trên các nóc nhà hình nấm. Chính những đoá hoa dạng quang xinh đẹp này khiến ánh mắt của bốn thành viên