Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 380: Một Đường Bắc Tiến(15)
Mọi người giật mình hoảng hốt, vội vàng lao vút tới. Vân Nhi đứng gần nhất, bỏ qua luôn việc phá phong ấn, bất chấp bị phản thệ tới cuồng phún máu, hấp tấp bay xuống đỡ lấy Văn Lục đang kịch liệt co giật.
Ngay cả lần so đấu với thủ hộ giả Lê, Văn Lục bị huyết bạo nổ lung tung trong người hắn cũng vẫn mỉm cười chịu đựng. Trong mắt đồng đội, Văn Lục luôn là người kiên cường trong mọi tình huống. Không nghĩ tới hiện tại cả người Văn Lục co quắp ôm đầu kêu lên những tiếng cực kỳ thống khổ. Thất khiếu tràn huyết, máu của Văn Lục thoáng chốc đã nhuộm đỏ bộ trang phục tinh khiết của Vân Nhi. Nàng cuống quýt lay lay rồi run run tay lau máu trên mặt hắn. nguồn
- Không… không sao đâu…Mau… mau chữa chị cho Văn Lục đại ca…
Vân Nhi còn chưa đợi Na Na kịp bay tới đã hét toáng lên. Na Na cũng chưa bay tới nhưng hai tay đã kết ấn, mộc thuật chữa thương được thi triển. Quang hoàn màu xanh bao chùm lấy thân thể Văn Lục. Bất quá liên tiếp bốn năm thuật pháp qua đi, Văn Lục vẫn không chút nào bớt thống khổ, thất khiếu vẫn đổ máu mỗi lúc một dữ dội.
Na Na bay tới gần, nhíu cặp mày nhỏ:
- Có vẻ như Văn Lục đại ca trúng công kích linh hồn. Thủy thuật thiên về chữa trị tinh thần, có lẽ có tác dụng.
Vân Nhi kinh ngạc ngước lên nhìn Na Na hỏi lại:
- Thật như vậy ư?
Na Na lắc lắc đầu:
- Cũng không chắc chắn lắm. Tuy nhiên Na Na nghĩ là nên thử.
Vân Nhi nghe vậy vội vàng thi triển thủy thuật. Tay trái để đầu Văn Lục gác lên, tay phải tụ tập thủy lực lượng. Một đoàn quang mang màu trắng nhanh chóng tụ hợp trong lòng bàn tay nàng. Khẽ đẩy, đoàn quang mang như quả bóng rổ bắt đầu chìm dần vào đầu Văn Lục. Bình thường thủy thuật phụ trợ thường như những vòng ánh sáng bao chùm lấy từng thành viên trong đội. Nó mặc dù thi triển được trên diện rộng nhưng hiệu quả sẽ giảm sút đi nhiều. Hiện tại Vân Nhi thi triển thủy thuật này dưới dạng cô đọng hiệu quả sẽ lớn hơn gấp đôi.
Quả nhiên Văn Lục với mái tóc bù xù, khuôn mặt thống khổ lem luốc máu thoáng chốc bình tĩnh lại. Nhưng chưa đợi mọi người kịp vui mừng, Văn Lục lại bắt đầu co giật, hai tay ôm chặt đấm vào hai bên thái dương bụp bụp khiến cho Kiệt Hào và Vân Trọng vất vả lắm mới kìm giữ lại được.
“K…í…í…t…”
Một âm thanh kỳ quái như tiếng ống thủy tinh cọ vào nhau. Cảm giác như như lông tơ khắp người đều dựng lên, một luồng khí lạnh chạy dọc từ đốt xương sống dưới cùng chạy thẳng lên đầu. Thất khiếu cả sáu thành viên đều cuồng phún máu. Mà người bị nặng nhất không nghi ngờ gì chính là Văn Lục. Cả người không ngừng co giật, có cái gì đó như muốn phá đầu hắn mà chui ra.
“Bụp… bụp… bụp…”
Cả bảy thành viên từ trên không trung rớt thẳng xuống mặt đất tạo thành những hố sâu cạnh nhau. Càng kinh ngạc là cuồng loạn như Linh Mạch Tượng lúc này cũng vô cùng ngoan ngoãn, không có bất cứ biểu hiện nào, chỉ im thin thít ẩn lặng dưới lòng đất.
Ngoại trừ Văn Lục, sáu thành viên còn lại đều bị thương nhẹ, chỉ bị âm thanh kỳ quái kia làm mất đi sức chiến đấu. Rất nhanh mọi người quây lấy Văn Lục vào giữa. Giọng Kiệt Hào mệt mỏi:
- Ta nhớ ra… Là nàng! Nhất định là nàng….
Mọi người quay lại nhìn nhau đều nhận ra vẻ sợ hãi trong mắt đối phương. Chỉ có Vân Nhi là u mê hết nhìn người này rồi tới người kia. Tiếp đó nàng thống khổ quay về hướng âm thanh phát ra mà hét lớn:
- Ngươi là ai, mau ra đây? Tại sao… tại sao ngươi làm tổn thương Văn Lục đại ca?
Núi rừng lâm vào trầm lặng, chỉ có tiếng khóc nấc của Vân Nhi xen lẫn tiếng hét lớn của nàng. Qua hồi lâu, một giọng cười lanh lảnh mang theo ý hận thù cùng chua xót vang lên.
- Ha ha…Tổn thương? Ta không chỉ muốn tổn thương mà ta còn muốn giết hắn. Ta muốn hắn phải đi theo chị của ta…
Mọi người giật mình quay sang nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Một thiếu nữ đầu tóc dài phiêu lãng theo gió. Nàng mặc một bộ trang phục cổ màu đen, cả người như thể một dải lụa ngự gió mà đi. Hai tay nàng ôm một cây… Độc Huyền Cầm.
Vân Nhi hai mắt ngập nước kinh ngạc nhìn đối phương, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi? Ngươi là Nguyệt?
Cô gái với mái tóc dài cộng với một dải lụa màu đen che mặt, giữa trời đêm càng khiến cho nàng một vẻ huyền bí, lạnh lùng mà hắc ám. Chỉ nghe từ khuôn mặt không rõ ràng của nàng phát ra âm thanh nhẹ nhàng mà lạnh lạnh:
- Không sai. Hiện tại ta muốn giết kẻ này. Người không liên quan thì mau cút đi…
Vân Nhi ôm chặt Văn Lục hơn, ánh mắt kiên cường nhìn Nguyệt:
- Nhưng mà tại sao. Chàng nào có thù oán gì với ngươi?
Nghe được câu hỏi này, người thiếu nữ vận đồ đen trước mắt đột nhiên như phát cuồng, hét toáng lên:
- Hừ! Người mà các ngươi coi là đội trưởng, sùng bái như một vị lãnh tụ lý tưởng chính là một tên đê tiện, một tên cực kỳ khốn khiếp mà thôi. Hắn giả nhân giả nghĩa cho chị gái ta đan dược để cứu mẹ. Rồi lừa gạt chiếm lấy tình cảm của chị gái ta. Sau đó năm lần bảy lượt khinh bỉ, coi thường chị gái ta. Hiện tại thì tốt rồi… tốt rồi… chị gái ta vì hắn mà chết. Còn hắn… hắn vẫn nhởn nhơ chạy đông chạy tây gạ gẫm người con gái khác… Các ngươi bảo hắn có đáng chết hay không? Mau cút đi… sự kiềm chế của ta có hạn. Nếu không ta đưa tất cả các ngươi xuống làm bạn với chị gái ta…
Nói đoạn còn không đợi mọi người kịp phản