Hồn Thuật
Chương 4: Thuật pháp
Nguồn: tangthuvien
- Sư phụ a! Chết người thật đấy, cái này không nuốt được đâu.Sư phụ có thể cho con đập vỡ ra rồi mới uống không?
Cụ già trợn mắt, dựng râu lên quát:
- Ngươi làm ta tức chết mà! Ta bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn. Không ăn ta gõ chết ngươi bây giờ. Khối người muốn còn không được, ngươi thật không biết tốt xấu là gì.
Văn Lục vội lủi ra bỏ viên đỏ đỏ vào miệng. Viên thuốc vừa chạm đầu lưỡi liền tan thành nước chảy xuống cổ họng. Một lúc sau Văn Lục thấy toàn thân thư thái, cảm giác mỗi lúc mỗi nhạy bén lên. Văn Lục vội chạy ra sân đi một bài “thái cực quyền”. Cụ già ngồi ở bàn uống trà ngạc nhiên thấy Văn Lục “múa may quay cuồng” ở ngoài, lúc sau mỉm cười lắc đầu: “Tiểu tử tưởng múa vậy thuốc sẽ tốt hơn à, nằm mơ, cứ múa đi cho ngươi mệt chết, khà khà…”.
Văn Lục “múa” càng lúc càng hăng. Ngoài da chảy ra một lớp nhầy nhầy, Văn Lục thầm nghĩ: “ Cái này chẳng phải tẩy tủy đan trong truyện tiên hiệp sao? Múa thái cực quyền sẽ giúp thuốc lưu thông nhanh hơn a. Tẩy tủy đan thôi, thế mà sư phụ “tinh vi” khối người muốn còn không được. Thuốc phổ thông thôi!”.
Không biết cụ già đang trầm ngâm nghĩ gì chứ nếu lúc này để cụ dụng "đọc tâm thuật" mà xem chắc tức chết. Thuốc mà vừa chữa mọi bệnh tật, tăng cường cả thể chất lẫn linh hồn lại đem so với tẩy tủy đan thì cụ không gõ ấy cái có mà lạ. Ngoài ra viên thuốc còn có tác dụng thức tỉnh "Mầm Thế Giới", các gia tộc ẩn cư tu luyện thuật pháp tranh đoạt đỏ mắt a.
Sau khi tắm, Văn Lục ra gặp cụ già hắn lại vẫn bài cũ: “Thuật pháp của con đâu a? Con nóng lòng lắm rồi.” Cụ giả chỉ lườm hắn một cái rồi thốt:
- Không có!
“ A, chết rồi, không lẽ mình làm sư phụ giận?” Văn Lục thầm nghĩ: “Nhưng mà mỗi khi giận sư phụ thường hay gõ lên đầu cơ mà?”. Văn Lục liền đứng nhìn về sư phụ với ánh mắt đáng thương giống như bé đòi quà mẹ về trợ. Cụ già liếc Văn Lục rồi phá lên cười:
- Ha ha! Ngươi đúng là nóng vội a! Giống y mấy lão bất tử có Hỏa thế giới kia. Thật ra… "Mầm Thế Giới" của ngươi đúng là không có thuật pháp phù hợp. Ta tính từ từ nghiên cứu cho ngươi nhưng thời gian không còn nhiều nên ta lấy cho người hai bộ để người tu luyện. Khi mạnh lên biết đâu ngươi tìm thấy đường đi ình.
Văn Lục ngẩn ngơ:
- Sư phụ nói sao cơ? Thời gian không còn nhiều là sao? Con mới gặp sư phụ thôi, sư phụ cũng nỡ lòng nào bỏ con chứ?
- Ngươi đang rủa ta chết đấy hả? Nằm mơ đi! Ta nói không còn nhiều thời gian ý ta…
Cụ già chợt dừng lại, trầm tư.Văn Lục vội hỏi:
- Là sao thưa sư phụ?
- Chuyện này con chưa có thực lực nên chưa thể biết được. Ta sẽ truyền cho con hai bộ thuật pháp hồn thuật và thể thuật. Con nhắm mắt lại và tĩnh tâm.
Chỉ thấy cụ già đưa ngón trỏ lên mi tâm của Văn Lục. Ngon tay chớp chớp sáng lên hai lần rồi trở lại bình thường.