Hồn Thuật
Chương 6: Tu luyện
Nguồn: tangthuvien
Sau khi phục dụng Triều Thủy đan giải trừ mọi bệnh tật, sức lực của Văn Lục cũng đã vượt xa người thường. Văn Lục có thể nâng một tấn trọng lượng và nhảy xa tới năm mươi mét. Tuy nhiên dưới trọng lực của đá đen thì Văn Lục cũng nằm bò trên mặt đất. Thế mới thấy Triều Thủy đã kinh khủng nhưng viên đá đen này còn “kinh khủng” hơn.
Sáng sớm cụ già không biết kiếm đâu ra cái chõng tre và ngồi trước cửa căn nhà trúc uống rượu. Bên trái căn nhà Văn Lục đang cong cong mình, hai tay đưa về phía trước, tay phải thấp hơn tay trái. Văn Lục đứng đã được hơn hai giờ. Chân tay mỏi nhừ, đầu óc quay cuồng. “A sao ta đứng lâu vậy vẫn chưa thấy long khí a?”
- Dưới trọng lực của một viên Văn Thạch mà đã đòi có long khí? Con quá hấp tấp rồi. Ta nói cho con biết con phải đứng được trong trọng lực của ba viên mới có hy vọng. Khà khà…
“Ba viên sao? Mới một viên đã thế này… Thảm rồi, thảm rồi”.
Văn Lục vừa mới thả lỏng tinh thần thì bỗng nhiên “oong”, rồi chỉ thấy trời đất quay cuồng, chân tay sụi lơ nằm trên mặt đất. Tiếng cụ già cất lên:
- Không được lười biếng, mới có một lát đã đòi nghỉ là sao?
Ngày lại qua ngày, thấm thoát đã ba năm trôi qua, ban ngày thì Văn Lục bế khí luyện thể thuật, buổi tối Văn Lục lại dựa vào hồn thuật để tu luyện. Cuộc sống chỉ quanh quẩn bên căn nhà trúc, cực kỳ nhàm chán. Văn Lục trước đây không bao giờ kiên trì việc gì được quá lâu tuy nhiên từ khi tu luyện thì hắn rất nghiêm túc. Con người khi tìm được mục đích rất có thể điên cuồng để đại được nó, Văn Lục trong ba năm cũng điên cuồng tu luyện. Hai năm đầu cứ cuối tháng, không biết ông cụ lại mang lương thực ở đâu về cho Văn Lục ăn tháng sau. Tuy nhiên gần cuối năm thứ ba, thể thuật của Văn Lục cũng đã luyện tới tâng thứ ba, có thể hấp thu linh khí và không cần ăn cũng được.
Ba năm nay không biết cụ bận việc gì mà mỗi lần tới chỉ để lại lương thực rồi đi luôn không có kiểm tra thực lực của Văn Lục. Thậm chí năm thứ ba nửa năm cụ mới tới một lần. Theo cụ nghĩ, các thiên tài của các gia tộc tu luyện từ nhỏ cũng phải tới mười tám, mười chín tuổi mới đạt tầng ba thể thuật thì Văn Lục cũng phải mười năm mới tới mức đó. Mùa đông năm nay khi sư phụ mang lương thực tới phát hiện ra Văn Lục tu luyện quên ăn thì mới sửng sốt, dụng linh thức điều tra lực lượng của Văn Lục thì cụ hít một ngụm lương khí, lẩm bẩm: “Quá biến thái đi! Tu thể thuật thôi thiên tài cũng phải hơn mười lăm năm mới đạt tầng ba, vậy mà hắn song tu hồn, thể thuật ba năm đã đạt, quái vật a”.
Thực ra thì trước kia Văn Lục thường xuyên đọc truyện huyền ảo, truyện tiên hiệp, có nói rất nhiều về tu luyện. Mặc dù không hoàn toàn bê y nguyên vào để tu luyện nhưng để tham khảo thì rất tốt. Văn Lục hơn các cô cậu nhỏ của các đại gia tộc ở chỗ kinh nghiệm nhiều hơn. Nhất là đạt tới tầng ba của hồn thuật thì các trợ giúp rất nhiều cho việc lĩnh ngộ thuật pháp.
Ngày trước Văn Lục có hỏi các kỹ năng phụ trợ của hồn thuật, sư phụ chỉ vuốt râu rồi nói rằng: “Khi đạt tới tầng mới tự con sẽ lĩnh ngộ được kỹ năng và cách sử dụng chúng”.
Tu luyên hồn thuật ở tâng một, Văn Lục cũng chỉ thấy tinh thần mình mạnh hơn thôi chẳng có kỹ năng gì. Vượt qua tâng một Văn Lục phát hiện ra mình có trí nhớ cực tốt. Hắn chỉ đọc qua hay nhìn qua cái gì một lần là không quên được, y như chụp ảnh lấy nó vậy.
Đạt được tầng