Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 86: “Phá hoại tông sư”
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bên trên cánh đồng khu vực được ghi danh Long Thượng trên bản đồ Đại Việt, sáu người tổ đội mười hai đang tụ tập trên không. Chốc chốc lại nhìn xuống thông đạo rộng ba mét vuông nối thẳng xuống phong ấn trận dưới lòng đất. Nếu Văn Lục có mặt ở đây bây giờ chắc chắn sẽ tròn mắt ngạc nhiên. Cô bé Hương với những đường cong mê người ẩn ẩn lộ lộ không ngờ lại đang hết sức “ngọt ngào” dỗ dành hai cô bé Vân Nhi và Na Na.
- Ngoan ngoan… nín đi nào… hắn không làm sao đâu. Việc của chúng ta bây giờ là phải tìm một đại tông sư về trận pháp tới giúp phá giải cái phong ấn khốn khiếp đó.
Na Na nghe vậy thì mắt sáng lên, hận không thể lập tức bay đi tìm cái lão “tông sư” kia. Duy chỉ có Vân Nhi là vẫn còn hai mắt đỏ hoe lo lắng nhìn xuống dưới.
- Anh Văn Lục thực sự không sao chứ? Chẳng phải tổ đội mười hai trước không phải cũng chết cả trong đó sao?
Nghe Vân Nhi nói vậy cả nhóm bất giác lạnh người. Nói trong đó chỉ vậy khốn không có nguy hiểm thì đánh chết mọi người cũng không tin.
- Hắn mạnh hơn chúng ta chắc chắn không sao đâu. Cứ lừng khừng ở đây không bằng tính xem nên tìm ai giúp phá giải phong ấn.
Hương “sát thủ” mặc dù lời nói có phần cứng rắn nhưng cũng không khỏi lo lắng trong lòng. Là một sát thủ, ngoài những kỹ năng bắt buộc phải thực hiện hoàn hảo, thì một trí tuệ tinh minh cũng là một điều bắt buộc phải có đối với một sát thủ. Trong lớp thanh niên trẻ tuổi của gia tộc sát thủ này, thì cô bé Hương hoàn toàn có tư cách đứng trong số mười người đứng đầu. Nhất là tư duy kín kẽ liền mạch, bình tĩnh trong mọi tình huống bất ngờ của cô bé cũng làm các trưởng bối mìm cười đánh giá rất cao.
Ba vị công tử mặc dù đều mạnh hơn cô bé nhưng không ai có can đảm trêu trọc cô bé đáng sợ này cả. Kiêu ngạo… đương nhiên là thiên tài nào cũng có. Nhưng kiêu ngạo của ba vị công tử này đã bị Văn Lục dập tắt từ ngay lần đầu tiên làm khảo nghiệm cùng nhau. Chính vì thế khi phát hiện ra trí tuệ của Hương cao hơn mọi người một bậc, ba vị công tử cũng chẳng lấy đó làm phiền lòng chút nào sẵn sàng nghe theo ý kiến đúng đắn của cô bé.
Xấu hổ khi dưới “tầm” con gái sao? Mất hết bản lãnh nam nhi sao? Thật vớ vẩn, có tài phải được trọng dụng. Khi mà lúc nào tính mạng cũng treo trên mành chỉ mỏng chẳng lẽ lại còn đi tranh đấu hơn thua một cách ngu xuẩn ấy thì tốt nhất về quê đi cày cho rảnh nợ.
Ở trong tổ đội này toàn là quái vật, có ai không phải là thiên tài đâu, nhưng mà cô bé Hương này áp chế hoàn toàn ba vị công tử mới khiến cho Văn Lục ngạc nhiên há hốc mồm. Xem ra trong khảo nghiệm mười hai con giáp, ba vị này đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục trước trí tuệ của cô bé. Trong tổ đội mười hai giờ, giọng nói của cô bé Hương sát thủ này rất có trọng lượng. Bất quá, dù có trọng lượng nặng ký trong lòng mọi người, Hương cũng tự biết mình không thể trèo lên trên Văn Lục được. Một tổ đội phải cần một người được lòng mọi người, còn phải là một người mạnh mẽ lãnh đạo. Nếu không thì tổ đội đó chẳng làm nên trò trống gì.
Lần đầu tiên gặp Văn Lục, Hương buông lời đả kích là muốn thăm dò Văn Lục có tư cách làm đội trưởng hay không hay là do mọi người thổi phồng lên. Văn Lục lúc đó cũng hoàn toàn không nghĩ tới những lời trâm chọc đó lại là một phép thử. Bất quá dù cô bé có “mỉa mai” thế nào hắn cũng chỉ cười cười làm Hương sát thủ có cảm giác đấm vào bị bông, mọi kế hoạch thử này thử nọ tiếp theo lập tức bị cắt cụt…
“Sâu khó dò” là kết luận cô bé dành cho Văn Lục.
Cười cười ngây ngô nghĩa là hắn ngu ngốc, là nhu nhược? Nói vậy thế chẳng hóa ra những người còn lại trong đội như Vân Nhi và Na Na “có mắt không tròng”. Chính vì thế Hương sát thủ cũng phải tâm phục khẩu phục không dám ho he cái danh đội trưởng của tổ đội toàn quái vật này.
Mà Văn Lục lúc gặp Hương cũng giống như vớ được trí bảo, ngay lập tức có kế hoạch riêng ình, khiến thỉnh thoảng hắn vẫn vì kế hoạch đó mà đắc ý mỉm cười.
“Hừm, thích tổ chức, thích chỉ huy sao? Cho nàng lên làm người “phát ngôn” cho thỏa thích. Anh đây ở phía sau càng nhàn hạ cả người”
Văn Lục tin chắc tổ đội này nếu không toàn quân bị diệt thì ắt hẳn sẽ lên như diều gặp gió, danh tiếng cùng rắc rối cũng ào ào chạy tới tìm. Lúc đó hắn mang danh đội trưởng chẳng phải sẽ phiền chết sao? Mà Văn Lục lại thuộc dạng người không thích náo nhiệt. Vậy nên cứ để cô bé này thay thế hắn đi cho nhẹ người.
Lúc này…
- Nhỡ hắn có mệnh hệ gì thì sao?
- Đã bảo là không sao mà lại… cáu rồi đấy…
Hương đang chống nạnh tay quát tháo ầm ĩ trên không. Hết cách với cái cô bé Vân Nhi này. Động tý là sướt mướt không chịu nổi, có một câu hỏi đi hỏi lại tới cả chục lần. Quát tháo xong Hương bừng bừng quay sang ba vị công tử:
- Ai có quen đại sư trận pháp?
Kiệt Hào hằng ngày ăn to nói lớn hôm nay cũng phải lén lén. Tay phải giơ lên, tay trái đặt ngang dưới giống như học sinh giơ tay xin phép phát biểu, mà cô giáo “hung dữ” chính là Hương sát thủ trước mặt:
- Hê… ta có quen một. Trưởng lão Lệ Châu của phái ta tinh thông trận pháp…
- Sao không nói sớm?
Hương lườm hắn một cái làm Kiệt Hào rụt cái cổ lại. Trong miệng còn lầu bầu: “Hỏi hồi nào mà nói”
- Ông… thêm cả ông nữa… Hai ông ở lại canh gác cái chỗ này cho bổn cô nương. Có động tĩnh gì phải báo ngay… Còn lại bay về hết Lệ Sơn phái cầu trưởng lão giúp.
Hương chỉ chỉ Vân Trọng và Lung Quang bắt hai người ở lại canh gác. Lung Quang nghe vậy ngẩn ra, tiếp đó rụt rè hỏi:
- Nhỡ tới sáng các ngươi chưa quay lại, người dân phát hiện ra cái lỗ thì sao?
Nói đoạn hắn đưa tay chỉ xuống thông đạo rộng ba mét vuông bên dưới. Hương vỗ vỗ trán:
- Ngốc quá đi… ta có bảo không được lấp nó đâu. Ông nghĩ là một trăm mét đất ấy làm khó được cái tên “háo sắc” kia nếu hắn ra được à?
Mặt kệ Vân Trọng và Lung Quang đang ngẩn ngơ, Hương hai tay kéo hai tiểu cô nương đang thút thít bay vút về hướng bắc. Kiệt Hào thần tình đau khổ vội vã chạy theo.
Bóng ảnh Hương và mọi người biến mất, Vân Trọng đủng đỉnh bay xuống dưới đồng. Vừa đáp xuống đất hắn vừa lấp cái