Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 95: Ngang nhiên khiêu chiến
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Anh cao to… ui… yêu anh chết mất…
Vân Trọng thấy “voi con” lăn lăn tới, vừa đi vừa kêu la, bỗng nhiên nổi hết cả da gà lên. Các đệ tử tộc Nguyễn cũng vội vã tránh sang hai bên cho “voi con” đi qua. Na Na nhíu nhíu đôi mày lá liễu nói: “Mập thì cũng không sao, em có thể làm cho cô ấy gầy đi. Bất quá tính khí này… thật khó chấp nhận a”.
Vân Trọng thần tình đau khổ hướng Văn Lục nói:
- Lão đại… ta xin ngươi đó. Làm ơn cho ta lên võ đài trước!
Văn Lục vừa ngồi xuống dãy bàn ghế phía đông võ đài vừa cười cười, nói:
- Hê… đẹp trai, cao to đen hôi… nhiều em mê mẩn. Giờ lại có nàng tìm tới tận cửa còn khách sáo làm gì?
Nói đoạn quay sang phía Lung Quang gật đầu:
- Cứ theo kế hoạch mà làm. xem tại
Lung Quang ngồi trên ghế nhấp nhổm không yên, dường như đã chờ cả thế kỷ rồi, giờ nghe được câu nói của Văn Lục, lập tức hét lớn nhún thân mình bắn lên trên võ đài. Lung Quang ngạo nghễ đứng giữa võ đài hô lớn:
- Ta… Lung Quang ở Yên Vân phái, tới là để khiêu chiến nhân tài của gia tộc Nguyễn, tên nào có bổn sự lên đây đánh một trận cho sướng cái bụng a. Còn không có bổn sự… lập tức về nhà bú mẹ mau mau…
“Oanh”
Toàn võ đài nghe xong Lung Quang nói lập tức bùng nổ như có vạn tấn bom dội xuống. Mọi người trong tổ đội hai há hốc mồm. Văn Lục lắc lắc cái đầu cảm khái:
- Cái tên ngông cuồng này, không nói thì thôi… nói câu nào lập tức gây ra hiệu ứng khó lường…
Võ đài lúc này ầm ầm như có ngàn vạn quân phi ngựa qua, tất cả các đệ tử gia tộc Nguyễn bừng bừng phẫn nộ gào thét:
- Oa…nha…nha! Tức chết ta thôi, thật khinh người quá đáng mà. Hôm nay không hạ được ngươi lão tử thề không làm người…
- Đánh… đánh te tua tên ngạo mạn đó đi. Dám không coi ai ra gì…
- Sư huynh lên “tẩm quất” cho cha mẹ hắn nhận không ra hắn đi. Lại dám kiêu ngạo ở đây. Thật không biết trời cao đất rộng là gì rồi...
- Hạ hắn xuống đài đi… hạ đi…
- Cho tên “tép diu” đó về làm vườn lẹ lẹ. Không trả mối nhục này không xong a…
Cả bốn phía võ đài vang lên ngàn tiếng thóa mạ, làm Lung Quang cũng có chút sửng sốt. Tiếp đó từ bốn góc nhảy lên liên tiếp hơn năm người hùng hùng hổ hổ tiến tới. Lung Quang đang ngớ người tưởng là gia tộc Nguyễn quần công. Năm người kia sau phút phẫn nộ cũng đã nhận ra phía đối diện cũng có vài người nhảy lên thì lập tức đều quát lớn:
- Ta đánh trận đầu rồi… các huynh đệ đánh sau đi…
Năm người trẻ tuổi chừng mười tám hai mươi đều không ai chịu lui xuống. Mà lại không thể nào cùng lúc quần công đâm ra tình huống có chút hỗn loạn. Văn Lục nhìn thấy mấy tên này đều là cấp bốn, có tên viên mãn, có tên trung cấp, lại có một tên sơ cấp. Cho dù cả năm tên có lên cũng chỉ làm cho Lung Quang khởi động mà thôi. Vừa lúc một bóng người nhảy vút lên quát lớn:
- Đều lui xuống hết cho ta. Trước mặt mọi người mà nhốn nháo còn ra thể thống gì?
Năm người thanh niên vừa lên vội vàng khom người đi xuống. Xem ra người này trong Nguyễn tộc cũng có danh tiếng. Người thanh niên vừa quát lớn mặc một bộ đồ võ thuật. Mái tóc bồng bềnh anh tuấn, trên miệng luôn cheo một nụ cười làm mấy đệ tử nữ bên dưới nhìn mê mẩn.
- A sư huynh Nguyễn Dật lên đài rồi… oa oa ta thần tượng sư huynh quá.
- Sao hôm trước ngươi nói ngươi thích sư huynh Nguyễn Huy hơn?
- Ngươi thì biết gì… Hôm trước khác hôm nay. Khí độ của sư huynh Nguyễn Dật hôm nay mới tiêu sái làm sao. Nhất định sẽ hạ đo ván tên cuồng ngạo của tổ đội số mười hai.
Cô gái đứng gần võ đài đang si mê nhìn thì người thanh niên vừa nhảy lên võ đài đã cung tay thi lễ với Lung Quang nói:
- Tại hạ Nguyễn Dật, may mắn là người xếp thứ hai mươi trong số những tinh anh trẻ tuổi. Hi vọng được thỉnh giáo.
Lung Quang đưa mắt đánh giá người thanh niên trước mặt. Nguyễn Dật này ước chừng hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi rồi, bất quá Lung Quang vẫn nhận ra kẻ này mới đạt tới tầng năm sơ cấp thổ thuật. Nếu dựa vào tiêu chí của các đại môn phái thì ở tuổi này mà đạt tầng năm thì tương lai khá là triển vọng, người này cũng được tính là một thiên tài. Trung bình thì phải một hai trăm tuổi mới có thể đạt tới cấp này. Tu thuật chính là từ từ tích lũy từng tý một lực lượng để mở rộng dần "Mầm Thế Giới". Nghe thì đơn giản nhưng thời gian tích lũy này khá là lâu. Nếu so sánh cấp bậc giữa tu thuật và tu chân của Trung Hoa thì ta dễ dàng phân cấp như sau.
Với các cấp của tu chân là luyện khí, trúc cơ, kết đan, ngưng mạch, nguyên anh, độ kiếp, đại thừa thì tương đương với tu thuật từ cấp ba tới cấp chín.
Tu chân giả ở mỗi cấp lại phải tự mình lĩnh ngộ để đột phá, hoặc sử dụng đan dược để đột phá cấp bậc. Bất quá cho dù nhẹ nhàng như trúc cơ cũng có khi phải tốn cả hai trăm năm mới đạt tới. Trúc cơ tu chân tương đương với cấp bốn của thuật pháp mà còn lâu la vậy. Tu thuật thì nhờ có "Mầm Thế Giới" nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Ngươi chỉ cần tích lũy lực lượng để mở rộng "Mầm Thế Giới" thôi. Cho nên thời gian tu luyện của tu thuật ngắn hơn nhiều so với tu chân. Từ cấp một cho tới cấp chín tu thuật chỉ cần lực lượng vượt qua một mức nhất định thì hoàn toàn có thể đột phá cấp bậc. Bất quá việc tích tụ lực lượng này không đơn giản là “hút” linh khí là xong. Mà còn phải dụng "Mầm Thế Giới" chuyển hóa sao cho linh khí đó chuyển thành lực lượng của mình, đồng thời mở rộng dần "Mầm Thế Giới".
Từ cấp chín tu thuật trở đi tu thuật giả mới bắt