Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 97: Lộ diện
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trên võ đài, Vân Trọng khua khua thanh đại phủ to lớn nhìn quanh bốn phía. Thanh rìu lớn hai lưỡi to như cả hai chiếc quạt nan nằm đối xứng nhau, ánh lên những ánh kim làm người nhìn vào có cảm giác lạnh mình. Cán của cây rìu dài chừng mét rưỡi, phối hợp với khí thế của hai lưỡi và vô số hoa văn chạy dọc theo cán lên tới đỉnh chẳng khác gì tuyệt thế thần binh trong các tiểu thuyết.
Chống cây rìu xuống võ đài Vân Trọng hô lớn:
- Có vị tinh anh nào của gia tộc Nguyễn lên nữa?
Phía dưới võ đài lâm vào im lặng. Hơn hai giờ đồng hồ vừa rồi Lung Quang đã một hơi hạ cả năm tinh anh trẻ tuổi cấp sáu thuật pháp của gia tộc khiến các đệ tử đều vác khuôn mặt ảm đạm. Người chậm hiểu cũng nhận ra, tên lên đầu tiên là tên “yếu” kém nhất đội. Điều kinh khủng là cái tên “yếu ớt” đó lại làm một lèo thịt cả đám được gọi là thiên tài trong gia tộc. Cấp năm đã được gọi là thiên tài, tu luyện thường thường nhanh hơn rất nhiều so với cùng lứa tuổi. Cấp sáu thì đã thuộc vào danh sách “bảo bối” của gia tộc, cần “đầu tư” nhiều để sau này trở thành trụ cột của gia tộc. Nhưng những “bảo bối” ấy giờ này đang mặt xanh mặt đỏ đứng dưới nhìn lên võ đài.
Tộc trưởng sắc mặt cũng thâm trầm, sau một hồi lâu đắn đo, lão cắn răng truyền âm ột đệ tử đang đứng phục vụ bên cạnh. Văn Lục thấy nữ đệ tử đứng bên trưởng tộc Nguyễn vội vã chạy về phía Nguyễn Thiên Sơn thì cười thầm trong bụng: “Tưởng lão cứ giấu “hàng” mãi. Hóa ra đã không nhịn được rồi”.
Văn Lục không làm tộc trưởng nên hắn không biết. Vụ đấu đá giao hữu này nghe thì có vẻ đơn giản. Nhưng ít nhất đây chính là thể diện của gia tộc Nguyễn. Nếu mà tinh anh của cả một gia tộc lớn mạnh mà để ột tiểu đội khảo nghiệm hồn ngọc đánh cho tan hoang thì mặt mũi biết giấu đi đâu? Chẳng lẽ xuất trưởng lão ra đánh để gỡ thể diện?
Tộc trưởng cũng đánh giá thấp lực lượng của tổ đội quái vật số mười hai, lão cứ tưởng phải tới những nhân vật như Kiệt Hào tầng bảy trung cấp kim thuật, hay Văn Lục tầng bảy viên mãn thể thuật mới làm khó được lão. Lúc đó thì cũng cuối ngày rồi nên mọi việc có thể gỡ gài phần nào. Nhưng mà lão không ngờ là mới có tên thứ hai của tổ đội lên đã làm cho tinh anh của gia tộc co vòi không giám lên. Có nhiệt huyết mà chưa lên đã nắm chắc phần thua rồi thì còn ai dám lên khiêu chiến nữa chứ? Hơn nữa những thành viên của tổ đội mười hai một người thêm một người càng không đơn giản. Ít nhất gia tộc Nguyễn phải xuất ra tinh anh có cấp bậc cao hơn may gia mới thủ thắng. Mặc dù trong gia tộc hàng năm vẫn tổ chức cho các đệ tử đi vào trong “Nguyễn giới” để khảo nghiệm, tăng kinh nghiệm thực chiến.
Kinh nghiệm sinh tử thì nếm đủ, nhưng kinh nghiệm vận dụng lực lượng thì có mấy ai lĩnh ngộ nhanh bằng mấy tên “quái vật” kia được?
Sau một lúc lâu chẳng có ai lên, Vân Trọng đang buồn bực dương cặp mắt hướng về phía dãy ghế trưởng lão.
Văn Lục lắc đầu cười khổ:
- Không ngờ tên này còn có chủ ý đối với trưởng lão gia tộc Nguyễn. Đúng là “điếc không sợ súng”.
Vừa lúc này có gần mười bóng ảnh từ trên đỉnh núi lao vút xuống với tốc độ kinh khủng.
“Phanh…”
Chỉ nghe một tiếng chói tai vang lên từ góc phía tây võ đài. Đã thấy một nam tử mặc bộ đồ võ thuật, lưng thắt đai màu đỏ, tóc dài buông xõa, không gió tự bay phiêu vũ… mười phần bắt mắt.
Đồng thời lúc người đó hạ xuống còn có sáu người, bốn nam hai nữ nhẹ nhàng đứng sau trưởng tộc. Văn Lục nhìn lướt qua thầm nghĩ: “trưởng tộc vẫn còn giấu đi hai người à?”.
Vân Trọng nhìn người vừa hạ xuống đài, hai mắt tràn ngập hưng phấn. Hai chân nam tử nọ thậm chí còn làm lõm thành hai vết chân sâu tới mười cm trên mặt đá. Phải biết rằng đây không phải đá bình thường, lại được mấy trưởng lão thi triển, bày bố lên tới ba cái cấp bảy trận pháp. Người này có thể tạo ra một vết lõm như vậy, mặc dù từ trên không lao xuống cũng có ưu thế nhưng cũng nói lên lực lượng của hắn quả là kinh người.
Vân Trọng khua khua thanh rìu hai lưỡi nói:
- Báo danh đi…
Người nọ ngẩn ra một chút rồi nói:
- Tại hạ Nguyễn Vân Vũ, xếp thứ chín trong hai mươi tinh anh của gia tộc. Kim thuật sơ cấp tầng bảy… Còn danh tính của các hạ?
Vân Trọng chẳng buồn nói nhiều, thốt ra hai chữ “Vân Trọng” liền vung rìu lên bổ tới. Tên này Văn Lục biết hắn còn cuồng nhiệt hơn cả Lung Quang và Kiệt Hào, cho nên gặp đối thủ ngang cấp chỉ làm hắn thêm hưng phấn chẳng đợi được lâu mà nói nhảm. Nói đánh liền đánh làm cho các đệ tử gia tộc Nguyễn bên dưới la ó liên hồi mắng tên này thật vô sỉ.
Vân Trọng tu thổ thuật, hắn không phí phạm lực lượng đem ngưng kết tấm chắn hay vòng bảo vệ, cũng chẳng chịu triệu hồi ra một con quái vật bằng thổ nguyên tố, hay kết hợp thành hình người như Nguyễn Dật đã làm để trợ giúp. Mà Vân Trọng trực tiếp đem lực lượng thổ phân bố khắp các kinh mạch, từng tấc da, tấc thịt làm cho rắn chắc, tăng cao khả năng phòng thủ và lực lượng. Có thể nói hắn hoàn toàn đi theo lối chiến binh, đánh theo lực lượng mạnh nhất vốn có mà không theo lối hoa mĩ, phóng ra trưởng, hay điều khiển lực lượng bay lượn…
Một tên cuồng chiến đấu chân chính.
- Em nói xem Vân Trọng trụ được bao lâu trên võ đài?
Văn Lục vừa nhìn tình hình trên võ đài vừa hỏi Na Na. Cô bé này nhíu nhíu đôi mày xinh nhỏ nói:
- Khó nói lắm… trong mấy khảo nghiệm trước, tên Vân Trọng này càng đánh càng mạnh… cao nhất là khi hắn lâm vào điên cuồng thì dù có lực lượng cao hơn hắn, hắn cũng dễ dàng băm chặt.
Ôh… còn có chuyện này?
- Đúng vậy…
Kiệt Hào đứng bên chen vào nói.
- Nếu ta không kết thúc hắn nhanh thì hắn hoàn toàn có khả năng đánh bại ta.
Văn Lục nhìn Vân Trọng trên võ đài ngạc nhiên. Thời gian Văn Lục quan sát Vân Trọng quá ít nên không rõ phong cách đánh của Vân Trọng. Kiệt Hào tầng bảy trung cấp kim thuật, nếu nói về độ sắc bén trong công kích thì hắn cũng chẳng ngại những tên cấp bảy viên mãn tu luyện giả khác. Thậm chí nếu không phải tu thuật giả mà là tu chân hay pháp sư gì gì đó thì dù cấp tám, hắn cũng có thể sát tử nhẹ nhàng. Nhưng mà làm Văn Lục ngạc nhiên là nếu để Vân Trọng “điên” lên Kiệt Hào cũng chẳng phải đối thủ của hắn. Văn Lục cười cười khoái chí:
- Xem ra tộc trưởng Nguyễn thuật tự vác đá đập chân mình rồi… khà khà…
Đúng như Văn Lục nói, Vân Trọng càng đánh càng hăng, bất cứ chiêu thức gì đối phương phóng ra, hắn cũng chỉ có mỗi một động tác là vung rìu lên chém rụng… mà điều làm đối thủ của hắn càng ngày càng lúng