Lục Cẩn Niên bước
nhanh vào trong thang máy, dùng sức ấn nút, lại nhìn những con số màu đỏ liên tục thay đổi, trong lòng lo lắng như đang bị thiêu đốt, cuối cùng
thang máy cũng dừng ở tầng bốn, anh bực bội nâng cánh tay lên ấn nút mở
thang máy, sau đó xoay người trực tiếp đi về phía cầu thang bộ.
Sau khi Kiều An Hảo đem mọi chuyện nói lại với Lâm Thi Ý xong thì thong
dong trở lại trường quay, thời gian đạo diễn cho nghỉ ngơi cũng vừa hết, mọi người bắt đầu tiến hành lượt quay thứ hai.
Tống Tương Tư vẫn duy trì trạng thái tốt như lần quay đầu tiên, mà Kiều An Hảo bởi vì tâm tình tốt hơn nhiều nên diễn xuất lại càng tự nhiên hoàn mỹ hơn.
Đạo diễn chăm chú theo dõi biểu hiện của hai người, hài lòng gật đầu, lại
nhìn Lâm Thi Ý đang đứng ở phía xa xa, đưa tay ra hiệu, ý bảo cô chú ý
học hỏi.
Mà Lâm Thi Ý không biết đang suy nghĩ gì, đối mặt với sự ra hiệu của đạo diễn, lại không có phản ứng gì.
Đạo diễn nhíu mày, lại đưa tay ra hiệu một lần nữa nhưng Lâm Thi Ý vẫn ra
vẻ thờ ơ, cuối cùng vẫn là người đại diện đứng bên cạnh lo lắng đẩy nhẹ
cô một cái, cô mới hồi phục lại tinh thần, nâng bước chân đi vào phim
trường.
Trạng thái của Lâm Thi Ý hiện giờ nhìn qua đã thấy không
tốt, nhưng cũng không có bất ổn gì quá lớn, chỉ là lúc ba người đứng
cùng một chỗ giằng co nhau, ánh mắt của cô ta vẫn như lần đầu tiên, hung ác găm chặt lên người Kiều An Hảo.
"Cắt cắt cắt!" Đạo diễn tức
giận đến mức hô cắt ba lần liền, giơ microphone lên không để ý gì cả
quát mắng
Lâm Thi Ý: "Lâm Thi Ý, cô rốt cuộc bị làm sao vậy, sai hai lần liên tiếp, tại sao lần nào cũng giống nhau. Tôi đã nói rồi, người cô
phải trừng mắt là Tống Tương Tư, Tống Tương Tư chứ không phải Kiều An
Hảo, Tống Tương Tư mới là tình địch của cô chứ không phải Kiều An Hảo,
cô và cô ấy không có thâm thù đại hận gì hết."
Chỉ là một cảnh
diễn đơn giản như vậy, mà lại để bị NG đến hai lần vì cùng một lỗi như
nhau, khó tránh khỏi đạo diễn vô cùng tức giận, ngữ điệu cũng có phần
nghiêm khắc.
Lâm Thi Ý bị mắng như vậy có chút chật vật, mà
nguyên nhân lại vì bản thân mình, cũng không thể phát tác ra, chỉ có thể xấu hổ, đỏ mặt giải thích: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đạo diễn, thật
sự xin lỗi."
Đạo diễn tức giận nên cũng không thèm để ý đến lời
xin lỗi của đạo diễn, chỉ trực tiếp vung tay lên, ý bảo nhân viên đạo cụ đi dựng lại phim trường.
Trang điểm của ba người nhìn qua vẫn ổn nhưng nhân viên trang điểm vẫn đến chăm chút lại một lượt.
Tống Tương Tư bị một đám người vây quanh, tùy ý để bọn họ động chạm mình,
khóe mắt lại liếc qua, nhanh chóng vụt lên tia sáng, quả nhiên giống hệt dự đoán của cô, (haha) từ đằng xa đã thấp thoáng bóng dáng của Lục Cẩn
Niên đang vội vã tiến lại đây.