Lâm Thi Ý theo Kiều
An Hảo đến toilet, sau đó gọi người đại diện của mình lại, lúc Kiều An
Hảo mất ý thức té ngã trên đất, Lâm Thi Ý ném một ánh mắt cho người đại
diện của mình, sau đó hai người cùng đi lên, vực Kiều An Hảo dậy, lấy
tóc che lại khuôn mặt cô, giả bộ dìu cô đi ra ngoài, sau đó thừa dịp tất cả mọi người còn đang ở suối nước nóng, không hề chú ý đến nơi này,
trực tiếp rời khỏi, lên xe trở về khách sạn của đoàn làm phim.
Lâm Thi Ý bấm thang máy, lqd mang theo Kiều An Hảo lên tầng chót, sau đó mở cửa phòng của nhà sản xuất Tôn, kéo Kiều An Hảo vào trong, trực tiếp
ném lên giường của nhà sản xuất Tôn, sau đó đóng cửa rời đi.
Trở
lại phòng mình, Lâm Thi Ý lấy di động ta, gửi cho nhà sản xuất Tôn một
tin nhắn: “Tôn tổng, tôi tặng anh một lễ vật, anh sẽ rất thích, ngay
trong phòng của anh, đề nghị lqd trước hết anh nên đi ra khỏi suối nước
nóng rồi quay về khách sạn để nhận.”
-
Nhà sản xuất Tôn
ngâm nước ở Ôn Tuyền lâu cũng thấy mệt, cho nên liền đi ra, tóc vẫn còn
ướt sũng, lúc cầm lấy di động, kết quả lại nhìn thấy tin nhắn của Lâm
Thi Ý gửi cho mình 10 phút trước.
Nhà sản xuất Tôn nhìn chằm chằm màn hình di động trong chốc lát, cuối cùng đứng lên trực tiếp thay quần áo, tính tiền, rồi đi theo trợ lý trở về khách sạn.
-
Triệu Manh cùng mọi người nói chuyện phiếm đến mê mẩn, mãi đến khi người ở
suối nước nóng lần lượt rời đi, mới phát hiện là Kiều An Hảo đã lâu chưa quay lại, vì thế liền đứng dậy, đi đến toilet. Kết quả tìm một vòng
cũng không thấy bóng dáng của cô, chỉ toàn đụng phải những người khác,
vòng quanh những hồ nước lớn nhỏ ở khu vực này, vẫn không thấy cô ấy
đâu, sau đó mởi trở về phòng nghỉ.
Cô và Kiều An Hảo
đều để đồ
chung trong một ngăn tủ, Triệu Manh mở tủ ra, phát hiện quần áo và túi
của Kiều An Hảo vẫn ở bên trong.
Sợ là Kiều An Hảo vẫn còn ở suối nước nóng, vì thế Triệu Manh lại quay trở lại.
Không ít người đang lục đục rời đi.
Triệu Manh chào hỏi vài người quen, cẩn thận tìm lại một lần nữa, vẫn như cũ
không thấy Kiều An Hảo, lại vội vàng trở về phòng nghỉ, thấy bên trong
chỉ có vài diễn viên và nhân viên công tác đang nói chuyện phiếm, người
thì thay quần áo.
Đáy lòng của Triệu Manh có chút kích động khó
nói, lúc cô đang định quay lại suối nước nóng thì bị Tống Tương Tư gọi
lại: “Triệu Manh, mọi người đều ra hết rồi, một mình cô chạy đến đó làm
gì nữa?”
Triệu Manh vội vàng dừng lại, hô một tiếng “chị Tương Tư”, sau đó mới mở miệng nói: “Em không tìm thấy Kiều Kiều.”
“Không phải cô Kiều vẫn nói chuyện cùng mọi người sao? Cô ấy đã lớn như vậy,
sao có thể đi mất được?” Tống Tương Tư dừng lại một chút rồi nói: “Hay
là cô Kiều có việc đột xuất, đã thay quần áo đi trước, chưa kịp nói cho
cô biết?”
“Nhưng, quần áo và túi xách của Kiều Kiều vẫn còn ở
trong tủ quần áo.” Triệu Manh dừng một chút, còn nói: “Nếu Kiều Kiều
thay quần áo chạy đi rồi, em sẽ không lo lắng, chỉ là quần áo vẫn chưa
thay, người đã không thấy đâu, dựa theo tính cách của cô ấy, nhất định
không thể mặc đồ bơi đi loạn rồi.”