Hôn Trộm 55 Lần

Quà Sinh Nhật Tặng Anh (7)


trước sau

“Đối với thế giới, anh chỉ là một con người. Nhưng đối với em, anh là cả thế giới.”

“Trọn kiếp, em yêu anh nhất.”

Kiều An Hảo dứt lời một lúc khá lâu, Hứa Gia Mộc mới lên tiếng: "Kiều Kiều..."

Hứa Gia Mộc chỉ gọi tên, bút ghi âm lại yên tĩnh. Qua một đoạn thời gian, Hứa Gia Mộc lại cất lời, nghe ra rất nghiêm túc: "Trọn kiếp, anh chỉ yêu em." (Trong tiếng Tàu chỉ có wo-ni = I-you nên bạn Niên nhà ta bị ăn một vố nhầm nghiêm trọng.)

Sau đó, máy ghi âm không còn tiếng nói chuyện.

Văn phòng rơi vào không gian tĩnh lặng, Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế cầm bút ghi âm, thật lâu sau cũng không nhúc nhích.

Vẻ mặt anh rất lạnh lùng, không nhìn ra được vui buồn, mắt không chớp chăm chăm nhìn chiếc bút. Trông anh chẳng khác nào bức tượng điêu khắc tuyệt tác.

Lục Cẩn Niên cũng không biết anh đã ngồi như thế bao lâu, mãi đến khi có tiếng gõ cửa, anh mới chầm chậm ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, cánh môi khẽ giật nhưng không phát ra tiếng. Anh nuốt khan, ghì chặt cây bút ghi âm, gắng gượng lắm mới giữ được độ bình thường trong giọng nói: "Vào đi."

Trợ lý đẩy cửa ra, nhưng không đi vào, chỉ đứng lễ độ cung kính nhắc nhở: “Ông Lục, hiện đã bảy giờ tối rồi, xin hỏi ngài tan tầm chưa?”

Lục Cẩn Niên hạ tầm mắt, trầm mặc trong chốc lát, mới trả lời: “Cậu về trước đi, một lúc nữa tôi tự lái xe về.”

“Vâng.” Trợ lý đáp, lui về sau hai bước, rồi nhẹ nhàng đóng cửa.

Văn phòng lại quay về với yên tĩnh, Lục Cẩn Niên ngồi lặng người trong chốc lát mới quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, phát hiện màn đêm thực sự đã buông xuống, cả thành phố được bao phủ bởi hàng ngàn ánh đèn lấp lánh.

Lục Cẩn Niên theo thói quen bốc lấy gói thuốc, chậm rãi đứng lên, đi tới bên cửa sổ sát đất,
sau đó châm một điếu, im lặng hút.

Thật ra có một số việc sớm đã biết, nhưng đến khi chính tai nghe bọn họ thổ lộ với nhau, anh mới nhận ra rằng vết thương lòng vừa đau vừa chua xót hơn cả tưởng tượng của anh.

Trọn kiếp, em yêu anh nhất.

Trọn kiếp, anh chỉ yêu em.

Thật là một màn tỏ tình khiến người ta ngưỡng mộ nhỉ...

Lục Cẩn Niên nhắm mắt, rít mạnh một hơi thuốc đè xuống cái tâm trạng đang cồn cào nơi đáy lòng. Nhưng do quá gấp nên khiến bản thân bị sặc, anh cúi người ho kịch liệt.

-

Hôm qua khi Kiều Hảo An đặt mua hàng trên mạng Taobao, đã cố tình tìm shop trong nội thành, nên chiều nay hàng đã được ship tới Cẩm Tú Viên.

Tổng cộng có hai thùng lớn, Kiều An Hảo nhờ má Trần cùng mang lên lầu, vì mai mới là ngày sinh nhật của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo sợ bị anh phát hiện sẽ không còn bất ngờ nữa, cho nên đi vòng quanh phòng ngủ tìm chỗ giấu. Tìm tới tìm lui, cuối cùng đem giấu ở trong tủ đựng quần áo nơi phòng thay đồ, thuận tiện còn khóa ngăn tủ, rồi giấu chìa khóa đi.

Vì bị cô dùng để giấu 2 cái thùng kia, nên không còn chỗ đựng vali, Kiều An Hảo đành đặt đại ở góc phòng thay đồ. Sau đó, nhớ tới trong ấy đựng cái hộp sắt bí mật của mình, cô liền vội vàng lấy ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện