Cô là người anh không thể yêu, nói một chút, anh chỉ có thể cho cô như vậy.
Có lẽ cả đời cô cũng sẽ không thấy, có lẽ ở tương lai rất xa, anh hoàn
toàn không còn cùng xuất hiện nữa, cô có thể nhìn đến con búp bê sứ cất
giấu tình cảm bí mật của anh này.
Quà tặng cho đến bây giờ cũng
không dùng đến tiền tài để cân nhắc giá trị, đối với Kiều An Hảo mà nói, cho dù có người đem toàn bộ trên thế giới cao quý nhất gì đó dời đến
trước mặt cô, cũng không thể hơn búp bê sứ bình thường mà bây giờ Lục
Cẩn Niên tặng cho cô, cô nhìn búp bê sứ này, càng nhìn càng thích, cuối
cùng nhịn không được lấy điện thoại cầm tay ra, mở cameras, đưa cho Lục
Cẩn Niên: "Giúp em một chụp tấm đi."
Lục Cẩn Niên nghe Kiều An
Hảo nói, lông mi dài nhẹ nhàng mà run lẩy bẩy, lập tức thu suy nghĩ của
mình lại, vẻ mặt vững vàng vươn tay, lấy di động qua.
Trong màn
hình Kiều An Hảo, ôm búp bê sứ, bày ra một biểu tình chu miệng, mi thanh mục tú, môi hồng da trắng, rất là đáng yêu động lòng người.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm điện thoại di động trên màn hình rung động vài giây, mới nhấn chụp hình.
Kiều An Hảo lấy di động qua, nhìn đánh giá ảnh chụp một chút, hết sức hài
lòng lấy ra khung hình hoa nở, làm đẹp một chút, sau đó tiện mở Weibo
ra, đem ảnh chụp chuyển lên, thêm một chữ viết: "Quà sinh nhật đáng yêu
của tôi, chúc tôi sinh nhật vui vẻ..." Sau đó Kiều An Hảo còn thêm một
biểu tượng mỉm cười.
Lục Cẩn Niên ngồi ở bên cạnh, đem hành động
của Kiều An Hảo đều thu nhập đáy mắt, trên mặt của anh cũng không có
thần sắc phập phồng quá lớn, chỉ dịu dàng mở miệng, nói: "Về Cẩm Tú viên trước đi."
"Được." Kiều An Hảo không hề dị nghị trả lời, di động trong lòng bàn tay vừa lúc rung lên, cúi đầu nhìn lại, là Tống Tương Tư gửi lên Weibo của cô: "Tiểu Kiều, sinh nhật vui vẻ, sao sao lộc cộc."
Weibo của Kiều An Hảo, bây giờ không hề ít fan, kèm thêm một số minh tinh
quan hệ tốt trong đoàn làm phim của cô cũng đều gửi chúc mừng, thế cho
nên tin tức cô gửi lên
chưa đầy một phút đồng hồ, thì có không ít người
gửi bình luận cùng chúc mừng, nhìn Weibo cô gần đây, độ nóng cao hơn một chút.
Weibo của Kiều An Hảo không ngừng có tin nhắn, nhắc nhở
không dứt, bởi vì tin nhắn quá nhiều, cô không nhìn từng cái một, nhưng
lúc điện thoại rung lên, sẽ cúi đầu nhìn màn hình một cái.
Khi xe chạy đến đầu đường phía trước, đúng lúc đèn đỏ, Lục Cẩn Niên phanh lại, xe dừng hẳn, anh cầm lấy điện thoại hai mắt nhìn, sau đó ngón tay ở
phía trên điểm vài cái, vừa lúc đèn đỏ phía trước đổi thành đèn xanh,
Lục Cẩn Niên để điện thoại di động xuống, xoay tay lái, quẹo phải.
Di động Kiều An Hảo liên tiếp "Leng keng" vài âm thanh, cô hơi cảm thấy
được có chút buồn bực, muốn hủy đi nhắc nhở, kết quả vừa mới mở màn
hình, liền thấy Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn Weibo cho mình, chỉ có đơn
giản bốn chữ: "Sinh nhật vui vẻ."
Đáy lòng Kiều An Hảo nhất thời
ấm áp, cô quay đầu, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lục
Cẩn Niên ở bên cạnh đang chuyên tâm lái xe, cắn cắn cánh môi, trả lời
Lục Cẩn Niên một câu "Cảm ơn".
Nói xong, Kiều An Hảo cảm thấy
mình dường như có chút quá rõ ràng, vì thế lại trả lời cho Tống Tương
Tư, Trình Dạng, đám người đạo diễn từng người một cái.
Lúc dừng ở đèn đỏ lần nữa, Lục Cẩn Niên lại cầm lấy điện thoại, trong rất nhiều
tin nhắc nhở, thấy Kiều An Hảo trả lời, vì thế lại trở về hai câu:
"Khách sáo."
Kiều An Hảo vừa mới xem bình luận xong, cuối cùng thấy Lục Cẩn Niên trả lời hai chữ này, khóe môi nhịn không được cong lên.