Lục Cẩn Niên trả lời một câu “Ngủ ngon”, chờ giây lát, không đợi Kiều An Hảo nói gì, anh đã đi vào phòng tắm.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Lục Cẩn Niên theo thói quen hút một điếu thuốc, kết quả khi sờ soạng trong túi, phát hiện trống rỗng, mới nhớ ra bản
thân đã ném bao thuốc đi, về sau liền từ bỏ, tự rót cho mình một ly nước ấm, ngồi trên sô pha của phòng khách, mở tivi ra.
Đều là những
chương trình nhàm chán, cuối cùng Lục Cẩn Niên tắt tivi, tùy tiện ném
chiếc điều khiển lên bàn trà, nhìn thấy chiếc ipad ở một bên, cầm lên
thấy Kiều An Hảo còn chưa xem hết bộ phim “Quyến luyến laptop”, sau khi
tắt đi, mới phát hiện ipad còn một một cửa sổ khác đang mở, là QQ, chắc
là Kiều An Hảo mới vào, vì thế liền thuận tay mở ra, mật khẩu của Kiều
An Hảo cũng không đổi, dừng lại ở trang đầu của QQ, Lục Cẩn Niên nhìn
xuống những câu nói ngắn trên đó.
Phần lớn là ghi lại tâm trạng
của cô, cùng với những chuyện mà cô muốn làm, một ít cảm tưởng rải rác,
đại loại như “Không hiểu tại sao tự dưng muốn ăn Haagen-Dazs”, “Rất muốn đi xem một màn hội diễn xướng”, “Đêm nay cùng chị họ ăn đại tiệc” không có câu nói nào có giá trị lớn cả, ngẫu nhiên cũng có một số bức ảnh
thêm vào.
Lục Cẩn Niên xem lại thật cẩn thận, thấy vẫn giống năm
năm trước, gần một ngàn bài đăng không chính thức, trong đó có bốn trăm
bức ảnh là do cô tự chụp, thay đổi đại khái hai mươi kiểu tóc, chia sẻ
ba mươi tám bài hát, đi du lịch hơn hai mươi tư nơi, trong đó Hàng Châu
chiếm bảy lần, đọc hơn ba cuốn tiểu thuyết, trong đó có một quyển dựng
thành phim không lâu trước đó.
Lúc Lục Cẩn Niên buông ipad xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười hai giờ đêm, anh đứng dậy chuẩn bị
quay trở lại phòng ngủ, di động lại nhắc nhở có một sự kiện vào ngày
mai, lấy đi động ra, nhìn lướt qua,
ngày mai là ngày kiểm tra lại sau
khi phẫu thuật.
Cô không biết bản thân đã mất đi đứa nhỏ, làm thế nào đưa cô đi bệnh viện?
Nhưng ngày kiểm tra lại không thể không đi, lỡ như để lại di chứng thì làm thế nào bây giờ?
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào màn hình di động trong chốc lát, ánh mắt
lóe lên, giống như nghĩ đến điều gì, mở ra danh bạ, gọi điện cho trợ lý.
Tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, trở lại phòng khách sạn, Kiều An Hảo tắm
rửa xong, liền lên giường ngủ một giấc, sáng ngày hôm sau tỉnh lại rất
sớm, sau khi rửa mặt xong, Triệu Manh đi đến, cô mơ màng vào nhà tắm.
Lúc Kiều An Hảo đang đợi Triệu Manh, thì nhớ ra Kiều An Hạ có chuyển phát
nhanh cho mình, vì thế nhìn quanh phòng một lần, phát hiện trên bàn làm
việc có cái hòm, đi qua, mở ra, nhìn thấy bên trong là đóng gói hộp
Chanel, mở ra là một đôi khuyên tai mới nhất năm nay, bên dưới còng có
một tấm thiệp, mặt trên có chữ của Kiều An Hạ: Kiều Kiều, sinh nhật vui
vẻ, An Hạ.
Khóe môi Kiều An Hảo cong lên, cất tấm thiệp và đôi
khuyên tai thật kỹ, thu gọn lại hộp quà một chút, mới phát hiện bên dưới còn một phong thư khác, không có địa chỉ người gửi, chỉ có địa chỉ
người nhận, Kiều An Hảo nhíu mày, liền bóc phong thư, mở ra, phát hiện
bên trong có một tờ giấy, cô rút ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, gương mặt lập tức không còn một giọt máu.