Nếu như giống như
trước đây, anh vĩnh viễn không thể chạm vào cô, có lẽ anh sẽ hoảng hốt
như bây giờ, nhưng bởi vì anh cho rằng mình có hi vọng, hiện tại bất
chợt thất vọng lại tới… Sự chênh lệch này hệt như mặt song so với mặt
biển, khiến Lục Cẩn Niên căn bản không biết phải nên tiếp thu như thế
nào.
Cô vẫn có thể vì Hứa Gia Mộc, vì nhà họ Hứa, mà bỏ anh sao?
Đúng vậy, từ nhỏ cô đã biết bọn họ, tình cảm của cô với bọn họ còn vượt qua
cả với anh, lúc này gặp phải biến cố, cô không hề do dự mà đứng về phía
bọn họ, cũng không nghe anh giải thích, dứt khoát phán anh tội chết.
Nhưng cho dù cô có không tin anh, anh vẫn không thuyết phục bản thân mình nên buông tha, chết tâm đi.
Cả đời này, qua nhiều năm như vậy, anh từ một thiếu niên nghèo khổ mà lăn
lộn đến bây giờ, chưa bao giờ anh có mở miệng cầu xin qua bất cứ ai một
chuyện gì, nhưng vào giờ phút này, nỗi sợ hãi phải mất cô khiến anh phải buông bỏ tất cả khí thế và sự kiêu ngạo, theo bản năng hạ thấp mình với cô: "Kiều Kiều, anh xin em, xin em hãy tới đây, có được không?"
Lục Cẩn Niên gửi tin này đi, cả người lại trở nên yên tĩnh, anh trở về chỗ
ngồi lần nữa, đôi tay đặt lên bàn, mang theo dáng vẻ dù bất cứ giá nào
cũng phải đợi cho bằng được.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, bóng
đèn trên đường cũng dần trở nên mờ nhoà, Lục Cẩn Niên giống như một pho
tượng, không có chút ý bỏ cuộc.
Từ đầu đến cuối trợ lý không lên tiếng quấy rầy anh, yên tĩnh đứng ở một bên.
Lúc hai giờ sáng, bầu trời vốn đang đầy ánh sao rực rỡ, trong lúc bất chợt
lại bị mây đen che khuất, từng hạt mưa nhỏ lại rơi xuống.
Lúc này trợ lý mới hắng giọng, mở miệng: "Ngài Lục, trời sắp mưa, vào phòng đợi thôi."
Lúc này dường như Lục Cẩn Niên vẫn không nghe thấy lời trợ lý nói, lưng thẳng tắp, ngồi ở trên ghế, không nhúc nhích.
Cơn mưa đêm khuya ở Bắc Kinh, thường đều mưa rất lâu, tới cũng rất nhanh,
trợ lý vừa mới nói chưa được hai phút,
hạt mưa đã dày đặc, cuối cùng
càng rơi càng nhiều.
Trợ lý vội vàng đi lên trước, cố gắng kéo Lục Cẩn Niên vào trong phòng.
Lục Cẩn Niên lại vươn tay, vung tay trợ lý ra, mang theo vài phần cố chấp
và chắc chắn nói: "Tôi đã nói là tôi phải ở đợi cô ấy, tôi sẽ không đi
đâu cả, tôi sẽ ở đây đợi cô ấy."
Mưa lớn làm cho tầm mắt người
ta trở nên mơ hồ, cả người hai người cũng bị xối đến ướt sũng, trợ lý
khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi, cuối cùng không nhịn được lên
tiếng nói một câu: "Ngài Lục, hiện tại cũng đã là hai giờ rưỡi sáng tồi, có thể cô Kiều sẽ không tới!"
Lục Cẩn Niên mím môi, đáy mắt hiện lên một tia đau thương nhàn nhạt, anh vẫn tiếp tục mang dáng vẻ cố
chấp, cắn chặt răng, vô cùng kiên định nói: "Tôi phải ở đây đợi cô ấy."
Trợ lý của Lục Cẩn Niên ảo não than một tiếng, liền xoay người chạy về
trong phòng, tìm một cây dù ra ngoài, mở ra, che cho Lục Cẩn Niên.
Mưa trút ước chừng một tiếng, mặc dù có dù che, trên người hai người vẫn bị ướt toàn bộ.
Lục Cẩn Niên vẫn luôn không hề rời khỏi ban công, đợi từ lúc tối đến khi
trời sáng, đợi đến mặt trời dâng lên cao, đợi đến Bắc Kinh yên tĩnh lại
náo nhiệt lên lần nữa, đợi đến khi nơi cố cung ở đối diện chật kín du
khách, đợi đến quần áo ướt nhẹp trên người anh được hong khô, anh vẫn
còn mang dáng vẻ kiên quyết chờ đợi.
Đợi một chút đến mười giờ rưỡi, Lục Cẩn Niên vẫn đang ngồi yên lặng, bất chợt lại đứng lên khỏi ghế.