Nghi Sơn ở vùng ngoại thành, Kiều An Hảo xuất phát từ Truyền thông Hoàng Ảnh, lúc đến nơi đã là mười hai giờ trưa.
Mặc dù là ban ngày, nhưng biệt thự Nghi Sơn vẫn giống như Thế ngoại đào
nguyên (là chốn bồng lai tiên cảnh; thế giới thần tiên – Theo QT), yên
tĩnh khiến trái tim người ta bình an.
Lục Cẩn Niên đã từng cho
Kiều An Hảo mật mã của biệt thự Nghi Sơn, Kiều An Hảo nhấn chuông cửa,
sau khi không thấy ai, liền tự ý nhấn mật mã rồi đi vào.
Xung
quanh đều là cửa sổ sát đất bằng thủy tinh, khiến cho trong biệt thự vô
cùng sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua rừng cây um tùm chung quanh, chiếu lên trên cửa sổ thủy tinh, rắc xuống những đốm sáng rực rỡ.
Kiều An Hảo giẫm xuống cầu thang hình tròn, đi thẳng đến cửa phòng ngủ.
Ngày trước mỗi lần lúc người khác không tìm được Lục Cẩn Niên, cô vẫn luôn tìm thấy anh ở chỗ này.
Lúc này đây….
Kiều An Hảo đứng trước cửa, trong lòng xuất hiện chút căng thẳng không nói
nên lời, cô hít sâu một hơi, mới run rẩy đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng ngủ sáng sủa mà lại sạch sẽ, drap giường trải rất ngăn nắp, không có dấu hiệu người nằm qua.
Vậy mà Lục Cẩn Niên cũng không ở biệt thự Nghi Sơn ư?
Kiều An Hảo nhíu mày, đi vào trong phòng ngủ, phòng thay quần áo toilet đều
cẩn thận nhìn qua một lần, sau đó mới mang theo vài phần mất mát đi ra
ngoài.
Biệt thự Nghi Sơn rất lớn, nhưng mà không nhiều phòng lắm, cho nên diện tích mỗi một phòng khá rộng, Kiều An Hảo sợ Lục Cẩn Niên
đang ngây ngốc trong phòng của anh, cho nên lần lượt đi dạo mấy phòng ở
lầu hai một lần.
Ngoại trừ phòng ngủ, các phòng khác xung quanh
chỉ có vách tường, ngay cả tủ và giường cũng đều không có, chỉ có trong
căn phòng phía tây, đặt một chiếc Piano, phía trên đặt một quyển sách
nhạc, trên chiếc bàn bên cạnh có rất nhiều trang giấy nằm tán loạn, Kiều An Hảo tùy tiện cầm lên, lại nhìn thấy một tập tranh, mặc dù không có
tài hội họa, nhưng Kiều An Hảo có thể nhận ra, đây rõ ràng là chính bản
thân mình.
Giữa lúc này vẻ mặt của cô thoáng hiện lên chút kinh
ngạc, lật từng trang từng trang, xem ra giống như thời gian lâu quá rồi, hình như
tập giấy này bị người ta lật xem rất nhiều lần, xung quanh
viền đã hơi bung ra.
Trên giấy vẽ cô đủ kiểu dáng, có thể nhận ra quần áo trên người, đều là kiểu đồng phục trung học.
Có bóng lưng, có gò mà, có nghiêm túc đọc sách, có nằm sấp trên bàn học
ngủ, có ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ phòng học, cũng có hình
ảnh đứng trước xe đạp mím môi cười …..
Phía dưới góc bên phải của giấy vẽ, có dòng chữ viết nếu không cẩn thận nhìn rất khó mà chú ý tới, là ngày tháng, viết: Lục Cẩn Niên, tiêu đề là
Lục Cẩn Niên học vẽ tranh lúc nào? Những bức tranh này đều là do anh vẽ lúc còn học trung học…..
Cô bỗng nhiên nhớ tới, có nhiều lần bản thân đi ngang ngoài phòng học của
anh, nhìn thấy anh cầm bút chì phác họa vẽ gì đó nhanh như bay, lúc ấy
cô còn tưởng rằng anh cũng giống như cô, đi học buồn chán quá, nên vẽ
nguệch ngoạc lung tung, bây giờ nhớ lại, có phải chính lúc đó, là anh
đang vẽ cô?
Thì ra tuổi thanh xuân trôi qua, anh nỗ lực quá nhiều so với cuộc sống tốt đẹp của cô.
Rốt cuộc là Lục Cẩn Niên đã vì cô làm bao nhiêu chuyện mà không muốn ai biết?
Hốc mắt Kiều An Hảo lại nóng lên, cô nhìn chằm chằm bức vẽ hồi lâu, rồi sắp xếp ngăn nắp từng tấm từng tấm một, đặt lên bàn, nhẹ nhàng rời khỏi
phòng.
Kiều An Hảo ra khỏi biệt sự Nghi Sơn, đứng trước cổng, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời phía chân trời, hít sâu một hơi.
Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh ở đâu?