Kiều An Hảo bị trợ hỏi, thân thể run nhẹ một cái, lui về sau hai bước, tựa vào đá cẩm thạch trên bàn.
Vào giờ phút này, cô phát hiện mình đáy lòng chỉ còn lại đau đớn.
Đó là loại thấu xương xuyên tim đau đớn.
Cho tới bây giờ cô cũng biết người đàn ông kia đối với cô tốt như vậy, vì
vậy cô cảm động, rạng sáng hôm nay khi cô ở nhà làm rơi búp bê, nhìn đến anh viết cho cô những tin kia thì cô hơi kích động.
Cô cho là người đàn ông kia rất thích cô, rất thích cô. . . . . .
Nhưng là bây giờ, cô mới biết, thì ra cô cho là những thứ cô nghĩ, cũng không bằng một phần nghìn anh yêu cô.
Thì ra là, cô yêu người đàn ông kia, vậy là sao, lại yêu như vậy.
Nước mắt Kiều An Hảo không khống chế được rơi xuống.
Trợ lý dừng lại một hồi thật lâu, vẫn lựa chọn nói tiếp: "Nhưng anh ta
chính là ngu ngốc như vậy. . . . . . lúc làm tôi đã khuyên anh ấy nên
chọn cách khác, cô biết anh ấy nói với tôi sao không? Anh ấy nói, một
khắc anh ấy cũng không chờ được. Lúc đó anh ấy đã đợi cô lâu như vậy,
giọng nói mệt mỏi khác thường, nói một câu với tôi, không sao, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng không phải là một lần bị người ta ghét bỏ phỉ nhổ rồi, anh ấy đã thành thói quen, cô không phải như vậy, cô là thứ tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời của anh ấy, anh không thể để cho cô bị hạ nhục."
Kiều An Hảo cuối cùng không nhịn được khóc thút thít.
"Anh ấy vẫn luôn đang dùng phương thức của mình, tới bảo vệ cô thật tốt,
không tiếc thương tổn tới mình." Trợ lý cảm thấy đáy mắt mình cũng nổi
lên một tia ấm nóng, anh ta âm thầm thở một hơi, nói tiếp: "Anh ấy ngu
ngốc quá, có đúng hay không? Nhưng là, cô đều không biết, hắn còn có lúc ngu ngốc hơn."
Trợ lý nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Thật cô cho
là, anh Lục thu mua Hứa thị, là bởi
vì muốn trả thù Hứa thị không công
bằng sao đối với anh ấy sao?"
Trợ lý không nhúc nhích đứng tại
chỗ hồi lâu, rốt cuộc nháy mắt một cái, sau đó mới mở miệng nói: "Sở dĩ
làm như vậy, là bởi vì cô."
Kiều An Hảo lập tức ngưng khóc, có chút không tin ngẩng đầu lên, nhìn trợ lý: "Tôi?"
"Đúng, không sai, bởi vì cô." Trợ lý nói một chữ rồi một chữ, giọng nói khẳng
định lại nhấn mạnh lần nữa, giống như là nội tâm đang khó chịu thứ gì
vậy, qua một hồi thật lâu, còn cắn răng: "Cô Kiều, máy ghi âm kia còn ở
trên người anh Lục, tôi không có chứng cứ, mặc kệ cô tin hay là không
tin, tôi đều muốn nói cho cô, bởi vì tôi thật không làm được, cứ như vậy nhìn Anh Lục uất ức một mình, cô không biết, hiện tại tôi thật hối hận
khi nghe lời, giúp anh ấy giữ bí mật."
Hình như trợ lý thật sự là rất buồn bã, nói tới chỗ này, còn thở dài một hơi, "Cô Kiều, tôi nghe
anh Lục nói, cô biết mình đã làm giải phẫu phá thai, hơn nữa còn là anh
Lục tự mình ký tên làm giải phẫu, đúng không?"
Kiều An Hảo khẽ gật đầu một cái.
"Cô Kiều, cô biết không? Cô mất đứa bé kia, nhưng thật ra là bị người ta hãm hại."
Ánh mắt Kiều An Hảo của bỗng dưng trợn to, sắc mặt biến đổi: "Lục Cẩn Niên, anh ấy nói cho tôi biết, bởi vì quay phim quá mức mệt nhọc, nên đứa bé
chết từ trong bụng rồi. . . . . ."
Trợ lý không chờ Kiều An Hảo
dứt lời, lại mở miệng lần nữa, hỏi cô: "Nếu như lúc ấy anh Lục nói cho
cô biết, con của cô là bị Hàn Như Sơ giết chết, cô tin không?"