Kiều An Hảo ngồi ở
bên cạnh Hứa Gia Mộc một lúc, liếc nhìn cầu thang một cái, đứng dậy, đi
tới trước máy đun nước bên cạnh, lấy một cốc nước, sau đó đi trở về
trước sô pha, gọi một tiếng: "Anh Gia Mộc."
Hứa Gia Mộc không có phản ứng, ánh mắt nhìn thẳng cũng không chớp một cái.
"Anh Gia Mộc?" Kiều An Hảo lại lên tiếng gọi một câu, sau đó giơ tay lên vỗ bả vai của Hứa Gia Mộc một cái.
Hứa Gia Mộc chợt hoàn hồn, sau đó mới ý thức được mình ở dưới tình huống
không hề hay biết, bởi vì từ trong màn hình tivi thấy bóng dáng của Tống Tương Tư, cho nên thất thần lâu như vậy.
Sau lần trước anh giận
dữ rời khỏi nhà trọ, anh với cô ấy vẫn không còn tiếp xúc nữa, sau đó
Hứa thị gặp chuyện không may, anh từ cậu chủ nhà họ Hứa trở thành một
quản lý bộ phận trong công ty Hứa thị, địa vị trước sau chênh lệch rất
lớn, anh cũng không đi tìm cô.
Mà cô, gần đây không có thông báo
gì, người vẫn luôn ở Bắc Kinh, cũng đoán chừng từ trên truyền hình thấy
được tin tức về anh xuống dốc không phanh, lại không liên lạc hay quan
tâm tới anh.
Hai người cứ như vậy bốn tháng, ở trong cùng một thành phố, lại không gặp mặt qua.
Thật ra công việc thỉnh thoảng rất bận rộn, ngược lại anh sẽ đột nhiên nhớ
tới cô, chỉ là trong một cái chớp mắt, bị anh vứt ở sau ót.
Tối
nay nếu không phải Kiều An Hảo chọn phim cô đóng xem, anh cũng sẽ không
phát giác, thế nhưng mình. . . . . . đang suy nghĩ về cô . . . . . .
Thật là gặp quỷ, anh với Tống Tương Tư chỉ là quan hệ giao dịch hai bên cùng thoả thuận xong, anh nghĩ tới cô làm cái gì.
Hứa Gia Mộc chợt lắc đầu một cái, sau đó nhìn Kiều An Hảo, có thể bởi vì
thời gian dài không nói gì, nên giọng khi mở miệng có vẻ hơi khàn: "Sao
thế? Kiều Kiều."
Kiều An Hảo giơ cốc nước đến trước mặt Hứa Gia
Mộc: "Vừa rồi bác gái Hứa nói cơ thể của bác không thoải mái, lên lầu
nghỉ ngơi, anh đi đưa cốc nước cho bác uống đi."
Hứa Gia Mộc gật đầu một cái, giơ tay lên xoa mặt một cái, sau đó đứng lên, nhận lấy cốc nước, đi về phía cầu thang.
Hàn Như
Sơ trở về phòng ngủ, vừa đóng cửa một cái, liền rất tức giận vươn
tay, khua tay vứt đồ sứ trang trí đặt ở trên kệ xuống mặt đất, vỡ thành
mảnh vụn.
"Phu nhân, sao ngài tức giận lớn như vậy, coi chừng thân thể của mình." Quản gia nóng nảy lên tiếng khuyên.
Hàn Như Sơ giống như không nghe thấy lời nói của quản gia, hoàn toàn không
để ý tới bà ta, trực tiếp cất bước, đi xung quanh phòng ngủ vài vòng,
mới ngừng lại, sau đó hít một hơi thật mạnh, cắn răng nghiến lợi nói:
"Kiều An Hảo cái tiểu tiện nhân đó, cho đến nay nhìn nó ngoan ngoãn khéo léo, không ngờ ngược lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, chỉ cây dâu mà
mắng cây hòe mắng thật là đủ lưu loát!"
"Tối nay, cô ta từ chỗ
nào đến sinh nhật ngài, rõ ràng cho thấy đến để ngài ấm ức, từ lúc đầu
muốn tổ yến, đến phía sau xem ti vi nhắc tới tên tiểu tạp chủng kia, rồi đến vừa rồi kể chuyện cũ về bà mẹ chồng . . . . . ." Quản gia nói xong, thì dừng lại: "Phu nhân, sợ là cô ta đã biết, đứa bé trong bụng của cô
ta lúc trước, là do chúng ta hại chết."
Nói tới chỗ này, mi tâm
quản gia nhíu lại: "Nói tới chỗ này, cũng có chút nghi ngờ, phu nhân,
lúc trước ngài đã hại đứa bé trong bụng kia, theo tính cách, anh ta nhất định sẽ không tìm đến cô tiểu Kiều, cô tiểu Kiều làm sao biết những
chuyện này?"
Hàn Như Sơ được quản gia nói như thế, trong lúc bất chợt liền bình tĩnh lại, trên mặt của bà vẫn treo tức giận như cũ.
Một lát sau, quản gia còn nói: "Phu nhân, ngài nói tiểu Kiều tiểu thư rốt
cuộc biết bao nhiêu chuyện của chúng ta? Cô ta có thể biết lúc trước
chúng ta đẩy cô ta từ trên cầu thang xuống không?"