Không nói thì cũng quên đi mất, đột nhiên sao lại nhớ tới quãng thời gian qua lại từ rất lâu đã bị phủ bụi này?
Nguyên nhân có lẽ là do cô thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.
Thật sự anh rất muốn biết tại sao trước kia cô dứt khoát cắt đứt quan hệ như vậy, sao giờ đây lại tới tìm anh?
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, đột nhiên lắc lắc đầu, giơ tay lên tắt vòi nước.
Thật sự là hỏng bét hết rồi, anh đã dùng quãng thời gian dài như vậy, cố
gắng quên đi cô, một lần lại một lần thuyết phục chính mình tiếp nhận
kết quả này, từ nay về sau không còn liên quan gì tới cô nữa, nhưng khi
cô vừa mới xuất hiện có ba lần, anh đã bắt đầu dao động.
Lại tiếp tục như thế này, chắc chắn anh sẽ giẫm vào vết xe đổ mất… Những đau
thương và tuyệt vọng của lần trước, anh không muốn nếm trải lần thứ hai.
Bàn tay Lục Cẩn Niên nắm chặt bồn rửa mặt, cúi đầu, trầm mặc một hồi, dáng
vẻ như đã hạ quyết tâm gì đó, rút khăn tay, lau sạch tay mình, rồi đi ra khỏi phòng tắm, lột chiếc áo sơ mi đã cởi hết khuy, thay một chiếc mới. Sau đó dọn dẹp chút hành lý ít ỏi cho vào trong va li, nhấc điện thoại bàn gọi một cuộc: “Đặt giúp tôi một tấm vé máy bay đi Mỹ trong thời
gian ngắn nhất, còn có trả phòng.”
Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên nhìn quanh căn phòng, xác nhận không bỏ sót thứ gì đó, kéo va li đi ra cửa phòng.
-
May mà ngày đó Kiều An Hảo gặp được Lục Cẩn Niên, liền trở thành thư ký,
trong nhóm chỉ có cô, Triệu Manh, và trợ lý của Lục Cẩn Niên.
Sau khi cô bị Lục Cẩn Niên ném từ trong phòng ra, trong đầu liền xuất hiện
một ý nghĩ, chính là lên nhóm Wechat phát một cái biểu cảm khóc lóc.
Triệu Manh nhảy ra đầu tiên: [ Kiều Kiều, sao vậy? Lục ảnh đế không tốt với cậu à?]
Kiều An Hảo ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, rầu rĩ không vui đáp lại một câu: [ Không ]
[ A? ] Trợ lý bày ra một cái biểu cảm cực kì kinh ngạc, sau đó nói ra một tràng: [ cô Kiều, không lẽ cô vẫn chưa vui vẻ nói chuyện
với Lục tiên
sinh à? ]
Kiều An Hảo hỏi: [ Tôi cũng muốn vui vẻ nói chuyện với
anh ấy, nhưng tôi vừa nhắc đến đêm hôm lễ tình nhân, anh ấy lập tức bừng bừng nổi giận, túm chặt cổ tôi không cho nói nữa, sau đó ném tôi ra
khỏi phòng. ]
Người thích đọc tiểu thuyết ngôn tình như Triệu
Manh khi thấy đoạn hội thoại này liền quên đi mục đích gia nhập nhóm này mà bày ra một cái biểu tình háo sắc: [ Oa, Lục ảnh đế thật giỏi nha,
chảy nước miếng à. ]
Trái lại trợ lý lại cảm thấy cực kỳ bình
thường : [ Chính là như vậy, lúc ở Kim Bích Huy Hoàng, tôi nhắc đến cô
Kiều thế là Lục tiên sinh lập tức xù lông! Tôi sợ tới mức không dám nói
cái gì nữa. ]
Trợ lý rất nhanh lại phát thêm một tin tức: [ cô Kiều, đây chính là Lục tiên sinh đang chống lại cô. ]
Kiều An Hảo: [ Vậy tôi ở cửa đợi anh ấy, chờ anh ấy xuất hiện, tôi sẽ một hơi giải thích cho anh ấy nghe. ]
Trợ lý: [ Nhưng theo hiểu biết nhiều năm của tôi về Lục tiên sinh, anh ấy
từ trong phòng đi ra thấy cô, rất có khả năng sẽ không cho cô cơ hội nói chuyện đâu. ]
Kiều An Hảo: [ Cậu đang giúp tôi đấy à? ]
Trợ lý: [ uh, nhưng tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà… ]
Triệu Manh háo sắc hồi lâu đột nhiên phát ra một cái biệu tượng khinh bỉ: [
Hai tên đần độn! Lục ảnh đế không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, vậy
chính là không được nhắc tới! Càng nhắc tới, anh ấy sẽ càng trốn tránh
Kiều Kiều, ngộ nhỡ một lúc nào đó lại tìm không thấy người thì phải làm
thế nào? Đối phó với người như Lục ảnh đế, tớ nói cho cậu biết, Kiều
Kiều, biện pháp đơn giản nhất chính là ngủ cùng anh ta! ]