Kiều An Hảo không học qua tiếng Pháp, nghe không hiểu hai người kia đang nói những chuyện gì, nhưng từ nụ cười hai người thể hiện trên mặt, cùng thỉnh thoảng không
coi ai ra gì mà hôn nhau, cũng có thể đoán được nhất định là đang nói
những lời âu yếm nhau.
Suốt thời gian xuống tầng cuối cùng, Lục
Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo không nói gì, Kiều An Hảo len lén liếc Lục Cẩn Niên mấy lần, anh vẫn giữ vẻ mặt không xem cô tồn tại.
Thang máy xuống lầu một, lúc cửa mở ra, chuông điện thoại Lục Cẩn Niên vang lên,
anh vừa nghe, vừa đi ra khỏi thang máy, Kiều An Hảo đứng ở sau lưng anh, nghe được anh dùng tiếng Anh nói một câu: "Tôi lập tức ra ngoài."
Kiều An Hảo đi theo Lục Cẩn Niên, ra khỏi khách sạn, Lục Cẩn Niên giơ điện
thoại di động nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn thấy tới một một người
phụ nữ xinh đẹp tóc vàng, đứng trước xe Ferrori thì ngắt điện thoại, cất bước đi tới chỗ cô gái đó.
Cô gái kia nhìn thấy Lục Cẩn Niên,
hình như rất vui vẻ, thậm chí còn xông lên trước ôm Lục Cẩn Niên một
cái, hai người đứng ở ven đường không biết nói nhỏ những thứ gì, sau đó
liền lên xe.
Kiều An Hảo nhìn một màn kia, hơi lúng túng, cho đến lúc chiếc xe kia chậm rãi chạy nhanh dần, Kiều An Hảo mới mở to hai
mắt, phục hồi tinh thần lại, vội vội vàng vàng chạy đến một chiếc xe
đậu bên đường, mở cửa xe đi lên, bảo đuổi theo chiếc xe của Lục Cẩn
Niên.
Cuối cùng Chiếc Ferrari màu đỏ dừng trước một nhà hàng, Lục Cẩn Niên cùng cô gái tóc vàng kia xuống xe, cùng nhau đi vào phòng ăn,
Kiều An Hảo trả hết tiền xe, lúc đi theo vào, hai người đã ngồi xuống
bàn ăn gần cửa sổ, người phụ nữ tóc vàng đang cầm thực đơn, gọi thức ăn
với nhân viên phục vụ, hình như cô ta đang hỏi ý kiến Lục Cẩn Niên, còn
cười tươi nói với Lục Cẩn Niên, cánh môi đóng mở nói hai câu, vẻ mặt Lục Cẩn Niên lạnh nhạt, anh gật đầu một cái, vô ý nghiêng đầu, vừa vặn thấy cô mới vào phòng ăn, chỉ là một trong nháy mắt, tầm mắt liền dời
đi chỗ khác .
Kiều An Hảo tìm một khoảng cách tương đối gần với Lục
Cẩn Niên cùng cô gái kia, một ngày chưa ăn cơm, cũng không đói, nhưng
vẫn gọi một phần thịt bò bít tết.
Lục Cẩn Niên cùng cô gái tóc
vàng kia ngồi đối diện nhau, không biết là nói chuyện gì rất vui vẻ, cô
gái kia thỉnh thoảng thoải mái cười mấy tiếng.
Mặc dù bọn họ cách một khoảng cách, nhưng cô vẫn mơ hồ nghe được tiếng cười của cô gái kia, cảm thấy hơi chói tai.
Mặc dù từ đầu đến cuối, trên mặt Lục Cẩn Niên không có cảm xúc nào, nhưng
đối với Kiều An Hảo đã biết anh lâu như vậy mà nói, cô có thể nhìn được, quan hệ giữa Lục Cẩn Niên cùng cô gái kia, tương đối tốt.
Cô gái tóc vàng kia cùng Kiều An Hảo gọi phần món ăn giống nhau, được phục vụ viên bưng lên món ăn lên cùng lúc.
Lúc Kiều An Hảo cầm nĩa cắt thịt bò bít tết, vừa vặn thấy cảnh tượng Lục
Cẩn Niên tao nhã cầm dao nĩa, cắt thịt bò bít tết cho cô gái kia.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm tay Lục Cẩn Niên một hồi lâu, không nhịn được
cong môi, cầm dao dùng sức chọc chọc thịt bò bít tết trong dĩa của mình, đáy lòng nổi lên một sự giận dữ cùng ghen tức.
Rốt cuộc người phụ nữ kia có quan hệ gì cùng Lục Cẩn Niên?
Lục Cẩn Niên ngay lời giải thích của mình cũng không tin, còn nói về sau
không bao giờ nữa muốn gặp cô, chẳng lẽ nguyên nhân chính có liên quan
đến người phụ nữ này?