Kiều An Hảo nói câu
"Xin lỗi." này có chút bất thình lình, Lục Cẩn Niên nghe không rõ, mi
tâm khẽ chau lại nhìn về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo ngẩng đầu
lên, nhìn vào trong mắt Lục Cẩn Niên, bởi vì ngấn nước mắt nên có chút
lấp lánh, "Lục Cẩn Niên, thật sự rất xin lỗi, lúc trước hại anh đợi em
thời gian dài như vậy, còn có ngày đó nói với anh như thế..."
Ý của Kiều An Hảo chính là những lời nói vô tâm thốt ra lúc ở trong văn phòng của Lục Cẩn Niên.
Nhưng rơi vào trong tai Lục Cẩn Niên, lại làm cho anh lập tức nhớ lại đêm hôm đó, tin nhắn cô gởi cho anh.
Mây mù trong mắt Lục Cẩn Niên thoáng chốc trở nên nặng hơn, đột ngột giơ
tay lên vỗ mạnh xuống bàn một cái, có chút thô bạo mở miệng ngắt lời cô: "Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, không được nói những lời này!"
Kiều An Hảo bị khí thế của anh dọa sợ tới mức đầu ngón tay khẽ run lên, vội
vàng ngậm miệng lại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh lấy một cái,
nhanh chóng cúi đầu xuống.
Phản ứng của Lục Cẩn Niên có chút mãnh liệt, khiến cho không ít người trong nhà hàng ghé mắt, Kiều An Hảo
loáng thoáng có thể nghe thấy mọi người dùng tiếng Anh trò chuyện với
nhau giữa cô và Lục Cẩn Niên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tay của cô
theo bản năng nắm thành quyền, đầu càng cúi thấp hơn.
Một cảm
giác bị áp bức lan ra từ trên người Lục Cẩn Niên, ngực anh phập phồng
rất lợi hại, Lục Cẩn Niên như vậy khiến Kiều An Hảo có chút sợ anh giống như trước đây, ngay lúc này anh đột nhiên đứng dậy, quay người muốn đi.
Mặc dù trong lòng cô có chút sợ, tuy nhiên cô vẫn vươn tay ra bắt lấy vạt áo của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhận ra được cử động của Kiều An Hảo, hơi nghiêng đầu, nhìn
thấy bàn tay nhỏ mảnh mai trắng nõn cầm lấy vạt áo của mình, cảm xúc thô bạo trong lồng ngực từ từ bắt đầu tiêu tán, khoảng chừng qua một phút,
Lục Cẩn Niên thở ra một hơi dài, vươn tay rút một đôi đũa, đưa tới trước mặt Kiều An Hảo, lúc mở miệng, giọng nói đã khôi phục lại bình thường:
"Ăn cơm đi."
Đầu tiên là Kiều An Hảo nâng mí mắt lên, lén
lút
đánh giá hai mắt Lục Cẩn Niên, nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của
người đàn ông đã không còn tư thế dọa người của khi nãy nữa, lúc này cô
mới vươn tay ra nhận lấy đôi đũa, tay kia vẫn nắm chặt lấy vạt áo của
Lục Cẩn Niên không buông, cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.
Triệu Manh nói không sai... Xác thực Lục Cẩn Niên hoàn toàn không muốn nói chuyện
trước kia với cô... Nhưng cô lại có thể cảm giác được, trong đáy lòng
anh có cô, cho nên chẳng lẽ khi cô và anh ở cùng một chỗ, thực sự chỉ
còn lại biện pháp kia của Triệu Manh sao?
Kiều An Hảo dùng sức
nắm đũa, vừa bới cơm ăn vừa dùng đuôi khóe mắt len lén liếc Lục Cẩn Niên một cái, phát hiện anh đang chăm chú nhìn vào cửa sổ, không biết đang
nhìn cái gì.
Kiều An Hảo nhìn quanh nhà hàng một vòng, nhìn thấy
máy thức uống lạnh tự động cách đó không xa, cắn cắn đôi đũa, mở miệng
nói với Lục Cẩn Niên bên cạnh: "Em muốn uống nước chanh."
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm ảnh ngược của Kiều An Hảo trên cửa sổ một hồi lâu,
nghe thấy giọng của cô thì thu hồi mắt lại, sau đó đứng lên đi đến tủ
thức uống lạnh ở bên cạnh.
Kiều An Hảo nhìn theo bóng lưng Lục
Cẩn Niên, thấy anh lấy ví tiền ra, rút một tờ tiền giấy mới tinh nhét
vào trong, sau đó nhìn chằm chằm từng hàng đồ uống bên trong, dường như
đang tìm nước chanh. Kiều An Hảo âm thầm cắn góc môi, để đũa xuống,
nhanh chóng lấy từ trong túi hộp thuốc Triệu Manh đưa, cho một viên vào
một cái ly không.