Triệu Manh luôn luôn
là người không chịu thiệt, tuy Lục Cẩn Niên không phải là chỗ dựa vững
chắc của cô, nhưng Kiều An Hảo là chỗ dựa vững chắc, đầu tiên cô liếc
mắt Lâm Thi Ý ở bên cạnh đã có chút đứng ngồi không yên, sau đó cười khẽ một cái, một chút cũng không che giấu liền mở miệng gọn gàng dứt khoát
nói: "Là Lâm Thi Ý, cô ta khi dễ Kiều Kiều."
Lâm Thi Ý... Khi Lục Cẩn Niên nghe thấy cái tên này, đáy mắt loé lên một tia mờ mịt, giống
như không biết người kia là ai, sau đó tầm mắt liền quét một vòng phòng
trang điểm, cuối cùng rơi vào khuôn mặt Lâm Thi Ý, lúc này mới nhớ ra,
đây không phải là người năm ngoái quay《Khuynh thành thời gian 》, bởi vì
khắp nơi nhằm vào Kiều An Hảo, bị anh loại bỏ vai diễn kia sao? Không
nghĩ tới, lâu như vậy, oan gia ngõ hẹp, lại còn có thể đụng phải!
Ánh mắt Lục Cẩn Niên đột nhiên lạnh lẽo, sau đó mi tâm lại hơi nhăn nhăn,
tiếp đó giống như nghĩ tới cái gì, bỗng dưng cúi đầu, đối với cô gái nhỏ đứng ở trước mặt mình mang theo vài phần cưng chiều mà bản thân cũng
không phát hiện cùng bất đắc dĩ nói: "Em làm sao ngốc như vậy, mỗi lần
đều bị cùng là một người khi dễ?"
Rõ ràng là mắng cô ngu dốt,
nhưng Kiều An Hảo bị mắng lại cảm thấy trong lòng ấm áp, cô theo bản
năng cong cong môi hướng về phía Lục Cẩn Niên, rốt cục đã mở miệng, nói
câu đầu tiên từ lúc Lục Cẩn Niên đi vào, giọng rất nhỏ, lại mang theo
vài phần yếu ớt: "Thật ra cũng không tính là bị khi dễ."
"Không tính là bị khi dễ, vậy vẫn là bị khi dễ rồi? Rốt cuộc làm sao vậy, em nói cho anh nghe."
Bản thân người phụ nữ là sinh vật già mồm, nhất là gặp được người mình ỷ
lại, cái loại già mồm này cũng sẽ bị mở rộng đến vô cùng.
Có lẽ
đúng lúc cô còn rối rắm mình nói ra nguyên nhân hậu quả của chuyện này
mà bị Lục Cẩn Niên khinh thường không, lặng im lâu như vậy, Lục Cẩn Niên vẫn có kiên nhẫn như thế, có thể là một câu ‘em làm sao ngốc như vậy’,
cũng có thể là "Không tính là bị khi dễ, vậy
vẫn là bị khi dễ rồi?" của
anh. Những lời này nói ra quá mức dung túng, nói tóm lại, trong lòng
Kiều An Hảo liền bị nhũn ra, không thể được gọi là tố cáo, càng giống
như là tố khổ, không coi ai ra gì liền mở miệng nói với Lục Cẩn Niên:
"Bộ phận làm phim trong công ty an bài cho em, lúc ấy diễn viên đã định
xong, không có Lâm Thi Ý, nhưng về sau khi quay phim, mới biết được cô
ta tìm một bạn trai có tiền, đầu tư một món tiền lớn, đưa cô ta vào
trong bộ phim này, lại còn lấy nhân vật nữ chính hai."
"Ừ." Lục Cẩn Niên khẽ lên tiếng, bày tỏ chính mình đang nghe.
Phản ứng này của anh, lập tức làm cho Kiều An Hảo có chút an tâm, lời nói
vừa rồi còn ấp a ấp úng, bây giờ nói ra đã lưu loát rất nhiều, còn mang
tính cách người phụ nữ bình thường cũng đều nói ra: "Vốn không thích cô
ta, cô ta lại còn mỗi ngày đặc biệt phách lỗi khoe khoang bạn trai của
cô ta, đầy nhàm chán, kết quả cô ta lại còn cho sửa lại kịch bản của
em..."
Nói lâu như vậy, rốt cục đã nói đến trọng điểm, thì ra là bởi vì bị sửa lại kịch bản, mà không vui sao...
Lục Cẩn Niên không có ngắt lời Kiều An Hảo, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, chờ cô tiếp tục nói.
"Rõ ràng trong kịch bản, là em phải đánh cô ta, kết quả toàn bộ biến thành cô ta đánh em, hơn nữa không phải một lần..."
Lúc Kiều An Hảo nói tới đây, đáy mắt Lục Cẩn Niên hiện lên một tia không vui: "Sau đó thì sao?"
Kiều An Hảo cắn cắn môi dưới, nhớ lại những lời nói tiếp đó của Triệu Manh với Lâm Thi Ý lúc cãi nhau này.